Suy cho cùng, chúng ta phải viết

Rainer Maria Rilke (1875 – 1926) – Hình: internet   Bạn nói, bây giờ ở Việt Nam đi qua cây cầu nào cũng sợ! Suy cho cùng, cây cầu mà bạn cần phải vượt qua là thân phận chính mình. Cả nước vài chục triệu dân, vẫn phải cúi đầu với một “nhóm nhỏ hưởng lợi ích to.” Tôi muốn nói về cây cầu vượt cho thân phận … Đọc tiếp Suy cho cùng, chúng ta phải viết

“Thôi, anh cứ đi…”

1. Tình cờ tôi nghe được từ người con gái trẻ và đẹp lúc cô kể lại cho đồng nghiệp nghe. Cô hãnh diện vì vừa trị tội người đàn ông vô ý đụng xe của cô sáng nay trên đường đi làm. Tôi không biết người đàn ông bây giờ ra sao, nhưng theo cách cô gái trẻ và đẹp nói, khi xe bị … Đọc tiếp “Thôi, anh cứ đi…”

Uyên Nguyên: Chuyện những cây cầu đã gãy

1. Mậu Thân 1968, nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng sáng tác ca khúc “Chuyện một cây cầu đã gãy.” Năm 2010, trong một bài viết nhà thơ Du Tử Lê nhắc lại: Trước biến cố kinh hoàng, được biết dưới tên đơn giản là “Tết Mậu Thân Huế, 1968,” một thành phố tựa mối tình đầu của ông, đồng thời cũng là nơi tiếp giáp … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Chuyện những cây cầu đã gãy

Buổi sáng, ly cà phê và “Cõi nhớ mịt mù” của Trần Ngọc Yến

 Viết cho em gái Trần Ngọc Yến 1. Có thật đời sống sẽ yên ổn hơn, nếu không có nỗi nhớ? Yến chắt chiu nỗi nhớ như những kỷ vật. Với CD đầu tay “rồi cũng xa” và lần này cũng vậy. Mình nghe có sự đồng cảm trong dòng nhạc và tiếng hát của em, có một nỗi nhớ không khốc liệt, bởi sự chia lìa có khi là … Đọc tiếp Buổi sáng, ly cà phê và “Cõi nhớ mịt mù” của Trần Ngọc Yến

Trước tòa án Nhân dân: Ðảng liệu mà trả lời!

1. Tình huống này, tướng Ngọ chết. Thật hay là giả, tự nhiên hay bắt chết, đều không có lợi cho đảng. Thứ nhất, nhân dân nghĩ đảng giết. Thứ hai, nhân dân càng muốn đảng phải làm cho ra lẽ. Trước đây đảng chỉ có trách nhiệm “diệt trừ tham nhũng” qua đại án Vinalines. Nay đảng phải gánh thêm bổn phận chứng minh … Đọc tiếp Trước tòa án Nhân dân: Ðảng liệu mà trả lời!

Nguyễn Ðình Bổn, tự tại “giữa trần gian và địa ngục”

Ði không? Người đàn bà gần như lao ra sau câu mời mọc đúng điệu ấy. Ả đã quá lạnh, quá sợ hãi và quá thất vọng đến nỗi điều mà ả chờ đợi bây giờ không nhất thiết là những tờ giấy bạc mà chỉ đơn giản là một nơi nào đó có thể sưởi ấm, có thể ăn chút ít.Và ngay giờ đây, trong lúc tìm cách túm chặt lấy cái mà mình chờ đợi, ả vẫn cảm giác rằng nó … Đọc tiếp Nguyễn Ðình Bổn, tự tại “giữa trần gian và địa ngục”

Trót “ăn cơm chúa, múa tối ngày”

  1. Bằng tất cả mọi thủ đoạn hạ cấp, họ trấn áp nhân dân bày tỏ lòng yêu nước. 35 năm trước có một đoàn quân xâm lược bị đánh bật ra khỏi vùng biên cương, nhưng thời gian mười sáu ngày đủ để họ tàn sát dân lành và tàn phá một vùng địa đầu quê hương. Nhưng yếu tính “tàn sát” chưa … Đọc tiếp Trót “ăn cơm chúa, múa tối ngày”

Chiến công nào cũng réo rắt khói hương!

1. Những ngày qua, người dân trong nước xôn xao chuyện báo chí bị cấm không được nhắc đến chiến tranh biên giới Việt-Trung 1979. Không nhắc, nhưng liệu có quên được chăng!? Rồi lúc bị cấm đọc những điều về cuộc chiến chống ngoại xâm 1979, lại thành ra thấy được sự thật cay đắng và dã man hơn nhiều: Giặc tuy lui khỏi cửa biên … Đọc tiếp Chiến công nào cũng réo rắt khói hương!

Uyên Nguyên: Cuộc chiến nào cũng cay, và mặn!

Tôi đã đọc rất nhiều sách sử chiến tranh Việt Nam, cuộc chiến nào cũng cay và mặn! Mỗi độ Xuân về, người Việt Nam sinh sống khắp nơi trong lẫn ngoài nước, ngoài những sinh hoạt lễ tiết truyền thống, vui, còn nhớ lại những chuyện buồn: Hải chiến Hoàng Sa 19 tháng Giêng; Mậu Thân 1968 và giờ đây, nhắc nhiều đến trận … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Cuộc chiến nào cũng cay, và mặn!

Ừ thôi theo ngọn gió lay…

Theo Xuân em mùa hoa khai hội anh bước lên thềm chùa ngây ngất hương trầm xông khắp, anh nhìn Phật Phật cũng lẳng lặng nhìn, thương chúng sanh buồn vui theo tám ngọn gió lớn. Anh cũng trèo leo ngọn gió bay vèo bay suốt bay vào cõi ngợm chợt thấy mình là gió reo vui! Ngày 1 tháng Hai, 2014 UYÊN NGUYÊN Đọc tiếp Ừ thôi theo ngọn gió lay…

Cầu cho mười phương hết oan khiên!

Ký ức tuổi thơ gắn liền với ngôi chùa đầu núi, có “ông” Phật trắng và cao. Ngày đó bằng cách nào mà sau này mình không thiết hỏi, vì biết bố cũng không muốn nhắc lại làm gì. Nhưng loáng thoáng mình nghe ai đó trong gia đình kể lại, bố vượt tường trốn trại, nhờ người bà con nhắn về nhà. Mẹ tức … Đọc tiếp Cầu cho mười phương hết oan khiên!