Viết cho em gái Trần Ngọc Yến
1.
Có thật đời sống sẽ yên ổn hơn, nếu không có nỗi nhớ?
Yến chắt chiu nỗi nhớ như những kỷ vật. Với CD đầu tay “rồi cũng xa” và lần này cũng vậy. Mình nghe có sự đồng cảm trong dòng nhạc và tiếng hát của em, có một nỗi nhớ không khốc liệt, bởi sự chia lìa có khi là âm bản của tình yêu vĩnh cửu.
Sáng nay Yến gởi cho mình mấy CDs mới, “Trong Cõi Nhớ Mịt Mù,” hầu hết những nhạc phẩm em viết và tự mình trình bày với phong cách nhạc “jazz”em chuộng. Hát nhạc Việt đã khó, hát nhạc Việt với thể điệu “jazz” đúng chất càng khó hơn. Yến chọn, vì yêu!
2.
Man man thôi, dòng nhạc Trần Ngọc Yến buổi sáng và ly cà phê sữa đá, nỗi nhớ lẩn quẩn hay lòng mình lẩn quẩn. Tình yêu như cánh bướm sặc sỡ, sợ bắt mang về sẽ chết non!
Mình chỉ cảm nhận hương vị tình yêu đậm đà, khi nghiệm ra xung quanh, còn có những thứ đáng yêu khác nữa. Nhưng làm sao cho lòng sâu lắng niềm đam mê. Ðam mê được sáng tác, và hát một đời như Yến. Nghệ thuật bao giờ cũng bắt đầu bằng sự hy sinh, mà nghiệt ngã, sự hy sinh ấy khởi đầu chính là tình yêu của riêng mình, để hòa điệu trong thể tính tuyệt đối của tình yêu vô lượng.
26 tháng Hai, 2014
UYÊN NGUYÊN
Chuyên mục:Nghệ thuật, Tác giả, tác phẩm, Thân hữu
Trả lời