Tôi biết dừng lại, lắng nghe… tôi…

1. Ngày hai buổi đi và về, tôi vẫn thấy người đàn ông trung niên đứng ở ngõ exit Long Beach trên xa lộ 405 North. Sáng sớm độ 8 giờ ông đã đứng ở đó. Chiều về, 6 giờ, ông cũng còn đứng ở đó. Vẻ mặt ông không đau khổ, nhưng phảng phất nét âu lo. Dưới chân gầm cầu xa lộ, tôi thấy tấm chăn … Đọc tiếp Tôi biết dừng lại, lắng nghe… tôi…

Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

Thân gởi Tâm Hằng, nhân em nói “nhìn sắc mặt(anh) không tươi lắm”  Bịnh một phần, bận một phần, nhưng chính là chán! Viết đôi khi cũng chán! Những lúc không nghĩ ra đề tài mới để viết cũng cảm thấy chán! Nhưng chán kinh khủng là khi có rất nhiều đề tài mà không thể viết thành chữ nghĩa gì được. Ðó là những bản … Đọc tiếp Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

Viết lúc đang sốt…

Một năm 365 ngày như cỗ máy xe chạy lâu đúng chu kỳ cũng cần thay nhớt thay timing belt và thay bánh mới. Vừa ra Giêng chúi nhủi vào trận cúm kinh niên. Trong cơn mê sảng thấy người con gái từ tranh Kwan bước ra trần truồng, mở chai rượu Osin mời mọc. Tôi hỏi nàng từ đâu đến? Nàng nói từ trong chuyện … Đọc tiếp Viết lúc đang sốt…

Buồn/vui xoay tuýt một ngày…

1. Kể chuyện xa xưa trước. Lễ Phật Đản ở chùa Huệ Quang năm nào cũng đông. Phật tử vân tập lễ bái nếu trể một chút phải đậu xe khá xa, rồi đi bộ lần về chùa. Hôm đó đang rảo bước, tôi nghe tiếng cô gái gọi giật ngược: “Anh, anh! Coi giùm em cái đít được chưa?” Giật mình quay lại, tôi … Đọc tiếp Buồn/vui xoay tuýt một ngày…

“Biết mà không nói có bất nhân – Nói mà không nói hết có bất nghĩa?”

Một người bạn ở Việt Nam nhắn cho tôi qua Facebook, đại khái những thể loại sách như Bên Thắng Cuộc của Huy Ðức, Ðèn Cù của Trần Ðĩnh hay, tương tự, vẫn có thể tìm được ở Việt Nam. Tất nhiên phần lớn là những bản sao. Bạn kể, tìm thì có chút khó khăn, nhưng giữ trong nhà là điều khó khăn hơn. … Đọc tiếp “Biết mà không nói có bất nhân – Nói mà không nói hết có bất nghĩa?”

Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Ở ngay lúc này, anh lại gởi mình một ca khúc mới vừa sáng tác, chỉ khiến mình ngồi ngơ ngẩn rất lâu, cổ họng đắng ngắt và hai mắt chực cay sè! Nhớ anh, nhớ luôn người bạn từ thuở thiếu niên thâm thiết nghĩa tình của anh nữa. Hẳn, bây giờ ở một cõi nào thi thoảng, mình vẫn mơ thấy rất thật, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Happy New Year! Ừ thì cũng gọi là vui…

Tết (Tây) rồi, nói cái gì vui vui đi, ai cũng bảo vậy. Hầu như những bài viết trên Blog Uyên Nguyên, một năm qua, rầu rầu! Mà rầu thiệt! Ngẫm lại mình vui, cái vui chỉ thoáng chốc, còn nỗi buồn miên man bất tận mỗi khi nghĩ về nơi chốn quen, có người thân. Tôi nhớ bộ điệu của họa sĩ Trịnh Cung, đứng … Đọc tiếp Happy New Year! Ừ thì cũng gọi là vui…