Uyên Nguyên – Năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng*

… là tiếng thơ đổi giọng của một loài chim đi từ cõi xa xưa
của vô biên tế kiếp trong lòng sâu thẳm của Tính Mệnh Quê Hương.
PHẠM CÔNG THIỆN

 

1969230_777713242275355_849148166270715314_nCó mùi hương của gạo

ngày… tháng…, 2006.

Từ dãy hành lang, Ông chẳng buồn nhìn tôi đang ngồi đối diện, mà dõi mắt nhìn xa xăm xuống mảnh vườn tự tay mình vun cấy bấy bao, đoạn nói bâng quơ: “mình chẳng cần thay thế ai, mà cũng chẳng ai thay thế được mình, việc mình mình vẫn làm…”.

Lần đi này, tôi không mang trở lại điều gì ấn tượng ngoài câu nói tưởng chừng bâng quơ ấy. Câu nói như dấu ấn khắc chạm vào tâm khảm, biến thành một nổi ám ảnh dằn vặt tâm tư từ lâu đã quen thói biếng lười.

Cũng đúng, một khi Ông đã có hơn một lần vượt qua cầu sinh tử, đứng trên đầu ngọn sóng triều lịch sử, thì còn gì để sợ!

Ông chẳng buồn nói với tôi chăng, Ông nói với cỏ cây, nói cùng tiếng nước chảy róc rách vọng lên từ hòn non bộ… Lời Ông thoảng theo làn khói đun cơm chiều bàng bạc, ngùn ngụt tỏa bay trên những mái tôn trong khu nhà bếp cuối sân chùa, thơm mùi hương của gạo…

Ừ nhỉ, có gì mà chẳng vui với những gì đang diễn bày. Cứ mặc nhiên như Ông!

*

Tiếng Sonata

ngày… tháng…, 2001

Đúng một năm hơn, tôi trở lại thăm, với chiếc ‘head phone’ chụp vào tai, Ông đang say nhạc!

Vị sứ giả trẻ của Thầy khuyên tôi nên đứng ở phía cửa sổ, nơi Thầy có thể nhìn thấy và dễ nhận ra có người từ xa về thăm. Tôi từ chối, việc này e sẽ làm mất đi dòng cảm hứng của Ông. Chần chừ chốc lát, tôi quyết định viết lại một mảnh giấy nhỏ rồi cáo từ ra về. Thế là từ sau buổi hôm đó, hình ảnh Thầy ngồi bên cây đàn ‘keyboard’ mơ màng nhẹ lướt ngón tay vẫn là điều gì gợi lên giữa lòng, rất thi vị!

Người như ông, chẳng ai có thể hiểu. Giả như nói ra một lời đều sai trật hết. Trong thế giới vô cùng giản dị như thế, những người xung quanh vẫn muốn suy nghĩ phức tạp thêm về Ông và những gì Ông đang làm. Ông vẫn bình thường thế thôi, với tôi! Cũng có lẽ vì tôi chẳng muốn suy nghĩ phức tạp về Ông chăng!

Và vì vậy, những lần gặp không báo trước, nhưng hẹn thì đã từ muôn kiếp.

Chiều nay tôi với thêm một người bạn nữa mà Ông cũng đã từng gặp vài lần trước đây trở lại thăm, trông Ông vui vẻ hơn năm ngoái. Bình sinh Ông vẫn mang dáng vẻ mộc mạc và thân thiện.

Chẳng trách, sự giản dị có đôi khi trở nên phức tạp, vì chúng ta không thể nhận thấy nơi Ông điều mà mình mong muốn. Tôi không biết mình muốn gì nơi Ông, nhưng câu trả lời nếu được giải đáp, thì chắc Ông sẽ không còn là Ông nữa, và chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được sự thỏa mãn nào đủ cho cái giếng tham vọng đầy ứ định kiến.

Tôi cáo từ ra về và không hẹn ngày trở lại, làm sao biết trước được, chỉ mơ hồ trong dáng dấp Ông ngồi bên cây ‘keyboard’ thế cho một cỗ dương cầm, tai đeo ‘head phone’ vì sợ làm kinh động không gian chung quanh, mười ngón tay lả lướt thong dong trên bàn phím không phát ra tiếng, mà phỏng nghe có tiếng nhạc quen thuộc,  bản Sonata. Tiếng nhạc phát ra từ trong trí tưởng tôi!

Ông vẫn ngồi Im Lặng!!!

Mặc Cốc, ‘năm tháng vẫn như nụ cười trong mộng’ (TS)
Uyên Nguyên



Chuyên mục:Nhân vật, Sự kiện, Văn Chương

Thẻ:, ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: