Cái bóng thay đổi, cái hình giả tạm. Tiếng chuông đinh đoong lúc gió lay và lặng câm khi gió im. Cái tôi tất cả náo sinh của cái tôi không là, hoại diệt… (26 tháng Hai, 2018)
Nhiếp ảnh
Uyên Nguyên: Tìm trong thế kỷ điêu tàn
Trốn vào đâu giữa sa mạc nắng rát. Ngôi giáo đường hoang phế trơ cây thập tự gồng mình chịu đựng gió bốn bề vi vu. Những bụi cỏ gai bật gốc khỏi bờ cát lăn tăn cuốn về một… Read More ›
Uyên Nguyên: Trạm…
Em bó gối đợi chờ. Em ạ, chuyến tàu không bao giờ đến, vì điểm dừng không phải một sân ga… (17.2.2018)
Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương
Ký ức già nua chỉ cho phép mình hoài niệm quá khứ một cách chung chung nhưng không cho phép mình nhớ rõ từng milimét kỷ niệm ấu thơ. Con đường cong cong dẫn ra bờ ao có cây đa… Read More ›
Uyên Nguyên: Ðể Phật ở đâu?
Có ông Phật tử nọ trèo qua chín ngọn đồi tầm Sư hỏi đạo. Ðến khi bước vào thiền thất không thấy Sư đâu, nhìn quanh cũng không thấy ảnh tượng Phật, thiền thất trống không. Ngoài sân nhác thấy bóng Chú Tiểu quét lá rụng, liền tiến… Read More ›
Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…
Đi về trong thế kỷ sau Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình (Bùi Giáng) Ta thấy em về xanh lá biếc, thành thị điêu tàn khóc hồng hoang. Ta thấy em về trưa nắng lóa, mắt nhòa… Read More ›
Uyên Nguyên – Thương Quê nhà biên ải mông lung
Thôi em, cánh mỏi. Mây tan xa một cõi. Anh ngẩn ngơ đợi một cơn gió quen thổi ngược về. Về đâu? Trời xanh có đường bay. Biển xanh có hải phận. Thương Quê nhà biên ải mông lung!? 22/10/2015 Uyên Nguyên
Ngô Vân Quy – ‘Con đây ngồi với mộ bia, ai ngờ!’*
Nhà thơ Ngô Vân Quy (ảnh: Uyên Nguyên) Mẹ về có nói gì đâu Con ôm mặt khóc chia màu tóc sương. Ngô Vân Quy Ngày Giỗ của Mẹ trùng vào mùa lễ Mother’s Day hằng năm, cảm xúc… Read More ›
Uyên Nguyên – “Ðức Phật Vẫn Ngồi Yên”
Từ đó cho đến nay, một, hoặc nhiều thế hệ đã ra đi, biến mất trong bóng tối của đêm dài sinh tử; nhiều thế hệ mới ra đời. Phôi bào trong Như Lai tạng vẫn liên tục kết rồi… Read More ›
Em kiêu sa… rã rượi
Em ạ, mùng Năm hết Tết lộc trời cũng mặc, anh ngâm mình trong hương sắc xuân Em kiêu sa… rã rượi! – Uyên Nguyên, 13.2.2016
Bụng trống năng dung…
“Bụng trống năng dung, dung những điều khó dung trong thiên hạ. Miệng lớn hay cười, cười những việc khó cười trong thế gian.” – ST
Bắt đền…
Em ạ, đêm qua anh đem tình anh treo ở bờ tường, sáng ra em nói em không hái. Vậy tình anh đi đâu? Anh quay quắt tìm, bắt đền em trả lại… tình em cho anh… Uyên Nguyên, 30… Read More ›
Thử Lòng…
Em ạ, anh chợt ngộ ra tình yêu đâu nhất thiết phải là… vượt biên. Tình anh đem treo giữa bờ tường, sáng ra ngập nắng, em thương… thì em hái về… Uyên Nguyên, 26 tháng 12, 2015
Về trong bốn phía thinh không
Trẫm còn thơ ấu vội mất hai thân, bơ vơ đứng trên sĩ dân không chỗ nương tựa. Lại nghĩ sự nghiệp các bậc đế vương đời trước, thạnh suy không thường, cho nên Trẫm đến núi này chỉ… Read More ›
Những bông hoa héo hắt vẫn nuôi mộng rực rỡ
Em ạ, anh tự kỷ thắp lên ba ngọn nến rồi ngồi chờ sáng. Những bông hoa héo hắt vẫn nuôi mộng rực rỡ. Không có điều muộn màng, thời gian là một dòng sông trôi đi nhưng để lại… Read More ›
Trong tươi xanh một cành, vẫn vàng khô một cánh
(Hình: Uyên Nguyên) Em ạ, trong tươi xanh một cành, vẫn vàng khô một cánh. Tử sinh không đợi mùa, “sống là chết trong từng giây phút”. Tội nghiệp hai chiếc lá vàng cố níu nhau bằng những sợi tơ… Read More ›
Uyên Nguyên: Em vui vì, đời hoa tận hiến
Em ơi mỗi sớm trưa chiều tối anh ngồi ngắm em tàn mà say đắm lạ. Hạnh phúc sau muộn bao giờ cũng tha thiết hơn khi chúng ta đã cùng nhau bước qua hết những hoang mang vô thường…. Read More ›
Uyên Nguyên: Thơ Nguyễn Lương Vỵ: ‘Lô hỏa thuần thanh’ thơ, bật máu!
Người từ vô tận tái sinh Đi qua trần thế mang tình nhân gian (Bùi Giáng) Anh Nguyễn Tôn Nhan nói: cõi này là để chơi hoang thành ra lại nhớ câu thơ của thầy Tuệ Sỹ: ta làm kẻ… Read More ›