Truyện “Đảo mưa” (雨の島) của nhà văn Anzai Mizumaru (安西水丸)(1942-2014) được chúng tôi dịch từ nguyên tác trong tuyển tập “Mười bảy giọt thuốc ái tình” (十七粒の媚薬) do Nxb Kadogawa tái bản lần thứ hai mươi mốt năm 1997, từ trang 17-27. Anzai Mizumaru là một nghệ sĩ thị giác nổi tiếng Nhật Bản, đã tốt nghiệp ngành mỹ thuật, thuộc khoa nghệ thuật trường đại học Nihon. Ông từng vẽ nhiều tranh minh họa cho truyện ngắn của nhà văn Murakami Haruki. Có lẽ vì thế mà truyện ngắn này đẹp như một bức tranh miền nhiệt đới.
Sanae bò lê về phía cửa sổ với thân hình trần truồng.
Ngoài khung cửa sổ mưa rơi, những cánh đồng ngô kéo dài bạt ngàn về phía chân trời. Những làn gió mạnh chốc chốc từ phương nam thổi tới. Những đọt ngô đung đưa từ bên phải dạt sang bên trái.
Chúng tôi đến đảo này vào buổi hoàng hôn ngày hôm trước. Sau khi rời bến Takeshiba ở Tokyo, chúng tôi đã chuyển sang một chiếc thuyền nhỏ ở hòn đảo dọc đường và trải qua mười lăm tiếng đồng hồ trên con thuyền rung lắc đó.
Chiếc thuyền nhỏ này vốn là thuyền liên vận do dân làng trên đảo quản lý. Vì thế mà trên thuyền có rất nhiều ngư dân. Nhiều người nồng nặc mùi rượu. Họ nhìn Sanae như muốn liếm quanh người nàng.
Khi gần đến đảo, chúng tôi nghe tiếng sấm xa. Bến thuyền nằm khuất sâu vịnh đá. Phía tây mây đen dày đặc và trời bắt đầu chuyển mưa nặng hạt.
“Mưa rào đấy em”
Tôi nói với Sanae.
Cơn mưa rào bình thường tiếp tục kéo dài cho đến tận đêm. Và đến bây giờ trời vẫn chẳng có vẻ gì muốn tạnh cả.
Chỗ chúng tôi trọ lại tuy mang danh khách sạn nhưng chỉ là một tòa nhà hai tầng xây bằng vôi vữa. Chỗ hành lang và tay vịn tanh nồng mùi cá biển.
“Những cơn mưa bất chợt mùa này cũng hay có đấy. Mưa lớn thế này cơ mà. Đối với dân đảo, nước mưa là quý giá lắm đấy”
Bà chủ khách sạn khi mang bữa sáng lên cho chúng tôi đã nói như thế.
Đã sắp qua tháng tám và chuẩn bị sang tháng chín rồi.
“Lần này em ra phía cái gương đi”
Tôi chỉ chỗ này chỗ kia trong phòng cho Sanae hoàn toàn khỏa thân bò qua bò lại mà giết thời gian chơi. Thân hình nàng gầy nhưng hai bầu vú rất đẹp. Khi đứng phía sau Sanae đang bò dưới đất, tôi thấy như vạt xương sườn tạo thành đường cong tuyệt mỹ nơi eo nàng đang run rẩy. Nơi bờ eo thon như con kiến và góc khuất bờ mông như trái đào đó, tôi có thể thoáng thấy bộ phận sinh dục của nàng.
“Em bước về phía cửa sổ đi, đến chỗ này này, rồi thì…”
Tôi nói với Sanae. Còn nàng cứ ngoan ngoan ngoãn bò đi chầm chạp về phía cửa sổ.
Và rồi sau khi cho tôi thấy dáng vẻ nàng muốn ngắm quang cảnh bên ngoài kia, nàng liền đứng dậy. Trong cảnh ngược sáng, thân hình nàng từ trán đến cổ chân tạo thành một bóng đen mờ nhạt. Ánh sáng trắng chảy quanh đường nét thân thể nàng. Phía sau lưng nàng là những cánh đồng ngô lá xanh nõn ngút ngàn.
Sanae cứ khòa thân đứng như thế mãi. Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi xào xạc trên những chiếc lá ngô non đang rung rạt rào trong gió gào. Hai tay nàng để thõng xuống nơi vùng rốn.
“Nóng quá đi thôi”
Sanae nói. Nhưng câu nói như như bao hàm ý ngược lại “ hãy ôm em đi” vậy.
“Em mở cửa sổ ra đi”, tôi nói.
Phòng không có máy điều hòa, chỉ có một chiếc quạt máy xoay kiểu cũ.
Sanae mở cửa sổ. Mưa cùng cơn gió ẩm ương thổi tràn vào.
“Tuyệt quá đi”
Sanae như nhoài hẳn người ra để hứng mưa bên ngoài cửa sổ.
“Để lát sau mình đi vào ruộng ngô xem sao nhé”.
Tôi nói. Sanae cảm nhận được điều gì đó và thở hắt ra. Chắc nàng nghĩ mình muốn đi về phía biển. Hết những đồng ngô là đến vịnh, có ngọn hải đăng. Phải chờ mưa tạnh.
Lần đầu tiên tôi gặp Sanae là ở một quán rượu nhỏ gần ga Yoyogi của tuyến đường Yamanote. Quán rượu được nằm sát ngay con đê ven đường ray. Tôi cùng với hai người bạn đã đi lang thang uống ở hai quán trước đó nên cũng đã có chút chuếnh choáng say sưa.
“Chỗ này có quán “thuyền trúc” hay này. Ta ghé vào đi”
Tôi nhìn qua và bất chợt để ý đến cái quán rượu nhỏ tên là “thuyền trúc” này. Tuy nhiên chắc cũng có một phần do cơn say sưa đưa đẩy nữa.
Trong quán chỉ có dãy quầy dài, không có bàn riêng, nếu có mười khách là chật kín. Trước quầy có một giỏ trúc đựng măng tây, ớt chuông, nấm hương, rau cải mầm các loại để tạo không khí cho quán.
Sanae dẫn theo ba người bạn nữ. Nàng ngồi chỗ góc quầy. Từ chỗ tôi có thể nhìn thấy rất rõ. Mái tóc mềm mại dài xõa đến ngang lưng. Khuôn mặt thon dài, xương gò má hơi nhô cao. Trong đôi mắt lá liễu, tôi cảm nhận được bóng tối và hơi ấm như ánh sáng của loài đom đóm.
Cả tôi và mấy người bạn đều say khướt. Vì thế mà tôi chỉ còn thoáng nhớ lại vài chi tiết là những cô gái ấy vừa mới tốt nghiệp trường cao đẳng và đang làm công việc giữ trẻ ở một trường mẫu giáo ở khu Sangubashi mà thôi.
Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi lại ghé quán “Thuyền trúc” một mình. Khoảng lần thứ năm khi tôi đang nhâm nhi thì ngẫu nhiên Sanae ghé quán. Nàng cũng đi một mình. Đó là một ngày lạnh lẽo trung tuần tháng mười hai, nàng mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm.
Tôi vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện lần đó giữa tôi và nàng. Tại sao lại nói về chuyện đó thì tôi đã quên mất nhưng tôi vẫn luôn ấn tượng về những lời này của Sanae.
“Em thích đánh răng lắm. Trước lúc đánh răng mình có cảm giác giống như là do dự vậy. Liệu có đau không, nước có thấm vào răng mình hay không…Nhưng khi nặn kem đánh răng ra bàn chải rồi áp thử vào răng thì không hiểu sao thân thể trở nên hứng thú để tiếp tục kỳ cọ. Kem đánh răng dần trở thành bọt trong miệng em, đôi khi có lẫn cả máu nữa. Những lúc như thế, em lại nghĩ ngợi lung tung về mọi thứ. Nào là thấy mình sao mà bi thảm, nhếch nhác lười biếng. Đại khái vậy đó anh. Nhưng cái cảm giác sau khi đánh răng và súc miệng sạch sẽ xong em lại thấy mình như là Đức mẹ vậy. Vì vậy em lại tiếp tục súc miệng bằng nước lạnh và lại cảm thấy mọi tội lỗi của mình như bị phơi bày hết cả ra…”
Khi nghe Sanae nói như thế, tôi đã bảo nàng rằng “em chỉ toàn suy nghĩ những chuyện vớ vẩn thôi nhỉ”. Nàng mỉm cười với vẻ rất vui. Lúc đó là lần đầu tiên tôi muốn ôm lấy nàng. Sau vài lần hẹn gặp ở quán “Thuyền trúc”, chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Lần đầu tiên tôi ôm ấp Sanae là ở căn hộ Setagaya của nàng. Thân thể nàng mượt mà như quả trứng luộc. Sự hạnh phúc của nàng trong tình dục chính là để thân hình mượt mà đó nhận chịu tính thụ động triệt để của hành vi tính giao. Tất cả hành động của nàng đều mang tính thành thực tuyệt đối.
Bầu trời phía tây đã sáng dần. Những đám mây đen nặng nề chậm chạp trôi đi. Chỗ tan mây nhìn y như khoảng trắng nhờ của cánh cửa giấy.
“Mưa có vẻ đã bớt rồi đấy anh”
Sanae nói.
“Mình đi thử ra phía ruộng ngô nào em”, tôi mở lời.
“Trong ruộng ngô ư…”
Sanae bắt đầu mở lời về điều gì đó. Tôi im lặng chỉ tay ra phía bên ngoài cửa sổ. Trong lòng bàn tay tôi có hạt mưa nhỏ rớt vào. Cảm giác buốt lạnh như kim châm.
Chúng tôi bước ra hành lang khách sạn. Những cây hoa xác pháo được trồng trong những cái chậu màu ngói nâu sắp thành dãy. Băng qua con đường phía trước khách sạn là đã bước vào vùng ruộng ngô rồi. Cánh đồng ngô lay động như sóng.
Chúng tôi cứ tiếp tục theo con đường mòn giữa cánh đồng ngô trải dài tít tắp. Những con côn trùng từ trong đám lá xanh ẩm ướt bay ra rớt xuống. Sanae theo sau lưng tôi. Không biết chúng tôi đi bao lâu nhưng khi ngoảnh nhìn lại chỉ thấy mái khách sạn phía trên đầu những ngọn ngô đang lay động.
“Cứ đi mãi thế này có lẽ sẽ tới biển đấy em”
Tôi ngoái lại nhìn Sanae. Có lẽ vì gió nên nàng không nghe thấy lời tôi nói. Nàng mặc chiếc áo tay dài có hoa văn chấm bi với chiếc quần đùi nam màu xanh dương. Mưa dường như đã tạnh nhưng những giọt mưa nhỏ không hiểu từ đâu rơi xuống gò má tôi. Có lẽ đó là những giọt nước đọng trên lá ngô văng ra khi gió thổi đến.
“Cứ đi mãi thế này mình sẽ ra đến biển đấy”
Tôi lại nói với Sanae.
Nàng trả lời là muốn thử đi đến tận biển xem sao.
Chúng tôi cứ bước đi như thế. Lẫn trong tiếng lá ngô lay động, chúng tôi có thể thoáng nghe ra tiếng sóng như khi áp vỏ sò lên tai mình.
Tôi nghe tiếng Sanae gọi từ phía sau và đứng lại. Nàng vuốt tóc áp sát vào gáy.
“Nhìn này anh”
Sanae ngước nhìn lên ngọn ngô. Ngọn ngô bị cháy nắng đen thẫm lại.
“Sâu bướm à?”
Trên ngọn ngô thẫm màu, những con sâu bướm bám đầy xung quanh.
“Chắc là ấu trùng của loài bướm phượng đấy”
Đám sâu nằm im như đã chết.
Chúng tôi tước lấy một cái lá ngô và đập đập cho lũ sâu bướm rơi xuống đất. Lũ sâu cuối cùng cũng bắt đầu uốn éo thân hình gớm ghiếc của chúng.
“Giết nó đi anh”
Sanae nói.
Tôi lấy chiếc lá ngô để trên đám sâu rồi dùng chân đi đôi giày Converse mà dẫm mạnh. Tôi nghe có chút đàn hồi vọng đến đế giày thể thao.
Đám lá ngô đột nhiên náo động. Âm thanh như thể chúng bị cháy lên. Cơn mưa vừa tạnh lại thình lình đổ ập xuống.
Chúng tôi náu mình dưới tán lá ngô.
“Mưa lớn quá”
Mưa rơi như bão giật.
“Mình không thể ra biển rồi nhỉ”
“Đành trở về khách sạn thôi em”
Chúng tôi lần ngược con đường trở về khách sạn. Lần này Sanae đi phía trước tôi. Lúc đó, nàng đang đi nhanh bỗng dừng lại ngoái nhìn tôi. Đôi mắt thật ướt át.
“Sâu bướm đấy anh”
Sane nói vậy và cởi áo ra.
“Sâu bướm à”
Tôi đáp.
Sanae trần truồng chạy giữa cánh đồng ngô trong mưa. Những chiếc lá ngô nhuộm xanh làn da Sanae trắng muốt. Gió giật không ngừng. Tôi thẫn thờ nhìn Sanae trần truồng chạy mãi trong mưa.
Hoàng Long dịch từ nguyên tác Nhật ngữ
Chuyên mục:Văn Chương
Trả lời