Tư Tưởng Số 5,
Thư Viện Đại Học Vạn Hạnh
Xuất bản 1970
Quang đãng trên không,
Khi hạt sương trong
Đã rơi xuống vỗ về lòng đất lạnh,
Không chút dư âm, bóng mờ sương ảnh
— Hạt cam lồ như cánh đấng từ bi
Mang hài sen nhẹ lướt bước chân đi —
Ngươi nhớ chăng, nhớ những khi lửa nóng,
Đốt tâm can, ngày xưa ngươi khát vọng
Hạt sương lòng trong bóng mát cành dương,
Nước mắt thần hàn gắn vết đau thương,
Nhưng tiếc thay trên đường khô có cháy,
Ánh tà dương đã bạo tàn đuổi chạy
Đuổi ngươi qua bóng tối mấy hàng cây,
Ánh mặt trời đầy hiểm độc, gắt gay
Cười chế nhạo: “Phải mày là chân lý?”.
Không! Trật rồihắn chỉ là thi sĩ!
Một loài nai, đây quỉ quyệt, đáng khinh.
Hắn phải dối lừa, cố ý, chân tình,
Như lúc đi săn hắn rình mồi thú,
Thú hóa trang với sắc màu đầy đủ,
Hắn làm theo để tự hóa trang chơi,
Tự biến thành ra giống thú, con mồi.
Vậy chăng, kẻ tự xưng tôi chân lý?…
Không đâu! Hăn chỉ điên và thi sĩ,
Dùng đôi lời bóng bẩy khá nhiều duyên,
Hát ca vang trong mặt nạ chàng điên,
Bước lang thang trên miền ngôn ngữ bịa,
Trên cầuvồngvới muôn màu sắc tía,
Giữa thiên đàng bịp, giữa địa cầu lừa,
Bước lang thang, bay đây đó đong đưa,
Chỉ một chàng điên! Lại vừa thi sĩ!
Vậy chăng, kẻ tự xưng tôi chân lý?…
Không êm, chẳng cứng, không ầm ĩ, chẳng lạnh lùng,
Bị hóa thành hình ảnh đóng vào khung,
Hay lại được tôn sùng làm tượng đá,
Trước đền thờ đấng Thiên vương cao cả,
Giữ cung môn làm bộ hạ đứng bên thềm:
Không! Hắn tận thù chân lý dựng đền,
Tránh điện nguy nga quen miền thảo mãng,
Tính bất thường thích linh miêu kết bạn,
Phóng mình qua mọi cửa hắn tung bay,
Bất cứ đâu! Không nhất định đó đây,
Hít khí trời trong núi cây rừng rậm,
Hít đam mê, hít thiết tha say đắm!
Mong được đùa trong cây rậm rừng già
Giữa đám hươu nai sặc sỡ màu hoa,
Thân hồng mạnh và đẹp như là tội lỗi,
Với đôi môi đầy tình yêu khêu gợi,
Ngạo đời tuyệt diệu, quỉ đói thiên thần,
Chạy nhảy, dã man, luồn trốn, nói gian.
Hoặc nữa, làm đại bàng đôi mắt quắm,
Nhìn từ lâu, đăm chiêu nhìn hố thẳm:
Trong hố thẳm chúng chìm đắm hồn say,
Hạ thấp dần chúng nhẹ lướt vòng xoay,
Bông như điện,như tên bay thẳng cánh,
Xuống đàn cừu lẹ làng không kịp tránh,
Như hổ đói chúng vồ mạnh cừu con,
Với giống cừu chúng thù hận linh hồn,
Ghét luôn ai tướng cừu còn dính mặt,
Tóc láy như len, lờ đờ cặp mắt,
Vẻ dịu dàng xăm ngắt giống cừu con.
Hổ báo rừng già, ác điểu đầu non.
Là ước vọng của tâm hồn thi sĩ,
Có muôn mặt, người lấy làm thích chí,
Hỡi chàng điên, chàng thi sĩ điên ơi!…
Ngươi là kẻ quá hiểu rõ con người,
Như Thượng đế, như loài cừu không khác:
Thượng đế ở trong người, đành xé nát,
Cừu trong người, cũng cười lạt phân thây.
Hạnh phúc ngươi là ở tại nơi đây!
Hạnh phúc của độc ưng hay độc báo,
Hạnh phúc của thi nhân, của chàng điên bạo!…
Trên không trong lành,
Khi mảnh trăng thanh
Đưa nhẹ hào quang_sắc xanh màu lá,
Với chút ghen, giữa ánh hồng chiều hạ,
— Thù ghét ban ngày,
Trợt bước chân bay,
Trước những vườn hoa nghiêng cây hồng thắm,
Cho đến khi chúng âm thầm chìm lặn
Mờ hẳn trong đêm:
Nhớ ngày xưa ta cũng rớt từ trên,
Từ giấc mơ điên khi thèm chân lý.
Từ ánh ban ngày để cùng tri kỷ,
Nay sợ ngày, ánh sáng chỉ thêm đau,
Ta chìm dần trong chiều tối, đêm sâu:
Cháy tâm can ta ôm đầu ước vọng,
— Người nhớ chăng, nhớ những khi lửa nóng,
Sôi máu hồng ngươi ước vọng bao lần
Ước làm sao ta kiếm được chữ chân:
Chân là được ra khỏi ngàn chân lý!
Chỉ để làm điên! Chỉ làm thi sĩ!
NGÔ TRỌNG ANH dịch
Chuyên mục:Uncategorized
Trả lời