Uyên Nguyên: Tiếng Ðại Hồng Chung Trên Ðồi Trại Thủy

Ðại hồng chung, 1961, đồi Trại Thủy – (ảnh: Vu) Hồi nhỏ trèo núi lên chùa, hay ra chòi chuông, thấy Ðại Hồng Chung không dám nghịch, chỉ chạm tay vào vách đồng mà không hiểu trên chuông trạm khắc những chữ gì, nhưng nghe chuông vẫn thích! Ðạo không hễ đọc được chữ thì liễu tri! Hơn 40 năm, sự Ðời sự Ðạo tương … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tiếng Ðại Hồng Chung Trên Ðồi Trại Thủy

Uyên Nguyên: Dạy cho con tiếng nói Việt Nam, biết yêu màu da…

Viết cho hai con, Nguyên Việt và Uyên Nguyên Năm đó, cộng đồng Người Việt Little Saigon sục sôi vì “lá cờ đỏ của Trần Trường,” anh em Gia đình Phật tử Miền Quảng Ðức cũng theo chân đồng hương xuống đường bày tỏ thái độ. Cuộc đấu tranh kéo dài 52 ngày đêm. Hồi đó, mình còn ở Los Angeles. Rồi có một hôm, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Dạy cho con tiếng nói Việt Nam, biết yêu màu da…

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

  Nước Mỹ đại cường quốc nhưng người Mỹ cũng biết khóc. Em ơi hôm nay người ta quay về nơi sụp đổ hai tầng nhà ngạo nghễ vùi thây, nhưng không phải để khơi dậy hận thù mà kêu gọi tình thương. Em ơi người đàn bà cô độc bưng mặt khóc, viên đá màu đen hiển linh hồn phách. Dân tộc này hùng mạnh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín

Photo by Zara Thustra 1. 11 tháng Chín, 2001, tôi thấy mình đang ở New York, thấy mình vừa bị khủng bố, lúc hai tòa nhà đổ sụp xuống hiện trên màn hình tivi. Nghe có tiếng người khóc thét. 11 tháng Chín, 2001, tất cả nhân viên trong văn phòng nơi tôi làm việc, tự ý ngưng hết mọi dự án, dồn về một góc … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín

Uyên Nguyên – Có khác gì không, ‘ngày tận thế?’

Ðạo gia có câu: ‘Ðại tử nhất phiên,’ mỗi ngày đều chết đi. Nghĩa là mỗi ngày ta phải tự làm mình ‘chết’ đi, để làm mới lại mình. Và mới, theo nghĩa tích cực. Hay còn có cách nói khác nữa, là hôm nay chúng ta hãy sống như thể là ngày mai sẽ chết. Ý cũng cùng một nghĩa tích cực, là nhắc nhau sống thật tốt … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Có khác gì không, ‘ngày tận thế?’

Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Đi về trong thế kỷ sau Nhìn trong mắt thấy đời đau trong mình (Bùi Giáng)   Ta thấy em về xanh lá biếc, thành thị điêu tàn khóc hồng hoang. Ta thấy em về trưa nắng lóa, mắt nhòa ánh lửa phất phơ bay. Ta thấy em về xanh tiếng hát, từng chiếc lá bay tựa gót hài, mỗi chiếc lá rơi hình giọt … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Mộng của ban đầu như lá trút…

Uyên Nguyên – Quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa

Khúc ru mình tháng 07 Thương gởi mấy Dì, Cậu, và các Em, để nhớ những ngày kham khó còn nhau nơi Xóm Thủy. 1. Chừ thì chẳng ai nhớ, mà chính mình cũng quên bẵng. Ðời sống quá vội? Không phải! Tôi tự nhũ còn gì để mình phải vội vã nữa đâu? Cuối cùng tất cả mọi điều sẽ an ổn. Sự an ổn không … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Quả nào chín ngọt tựa lòng Mẹ năm xưa

Uyên Nguyên – Mừng Tôi Vừa Tròn Tuổi Thêm…

  1. Rùng mình thoắt đã gần kề, cõi nhân gian rộng lối về tử sinh. 2. Sáng nay ngồi thẩn thơ nhìn, con chim đậu lại bên nhành liễu dương. Ngửa cổ cao hứng hót lừng, vang vang có chút rưng rưng buồn… nỗi riêng! 3. mừng tôi vừa tròn tuổi thêm là thêm cái tuổi lênh đênh phận người Cô miên mơ giấc … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Mừng Tôi Vừa Tròn Tuổi Thêm…

Uyên Nguyên – Núi ngàn năm chờ một cơn trở mình

Chùa Hải Ðức, Nha Trang Ưu Thức đọng thơm vóc dáng Người (Khắc thơ lên gốc Bồ Ðề – Luân Hoán)   1. Thuở nhỏ nhà ở dưới chân một ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, tuổi thơ tôi tinh nghịch treo trên những đọt nắng lung linh của mấy giàn bông Sứ rợp bóng sân, hương lay ngát những mùa Rằm. Ngày đó … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Núi ngàn năm chờ một cơn trở mình

Uyên Nguyên – July 4th, mừng Hợp Chủng Quốc một lá cờ…

July 4th, người đàn bà mất chồng ra nghĩa trang ướm chỗ nằm. Nước Mỹ hợp chủng quốc, năm mươi tiểu bang chỉ có một ngọn cờ. Xung quanh một tượng đài, người ta đắp lên nhiều ngôi mộ. Nắng trưa khô hạn, con rồng đá trong khu nghĩa trang Việt Nam nằm chầu trong bể cạn, không thấy bóng rồng bay lên. Chỉ thấy một con … Đọc tiếp Uyên Nguyên – July 4th, mừng Hợp Chủng Quốc một lá cờ…

Uyên Nguyên – “Bụi Ðường Dài Gót Mỏi Ði Quanh”

Ðâm sầm vào nỗi buồn của chính mình, buộc phải đi cho hết. Mong chóng qua! Con đường có những bảng tên, những khúc quanh, rẽ ngôi mà vẫn dài như vô định; Xăm sói vào nỗi buồn của chính mình, mong đặt tên cho một cuộc tình, vì cuộc tình nào qua đều có những tên gọi rất đỗi thiết tha… Ði hết buổi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – “Bụi Ðường Dài Gót Mỏi Ði Quanh”

Uyên Nguyên – Nốt lặng!

Gởi về đâu, nỗi nhớ muôn trùng nghe thương nốt lặng giữa lồng tay. (Uyên Nguyên)  1. Tôi đã chuẩn bị cho một cuộc chia ly! Chia ly không hẳn là chết, vì cuộc sống vẫn có những lần chết nhỏ nhặt, những lần chết tạm bợ. Những cái chết như vậy để hàm dưỡng cho một cái chết vĩ đại sau cùng. Tôi đang … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Nốt lặng!

Uyên Nguyên – 21/06, ngày hội Làng Rối và Tự Do Im Lặng!

ÐỖ TRUNG QUÂN: Tôi chỉ là nhà thơ viết báo – viết mảng văn hóa âm nhạc – kịch, sân khấu , hội họa , điện ảnh …vv. vừa viết vừa đọc và vừa học – nhìn lại 30 năm cầm bút cái may mắn nhất là tôi khg hề lột truồng đời tư ai , khg hề trấn lột ai, khg hề bôi nhọ ai … Đọc tiếp Uyên Nguyên – 21/06, ngày hội Làng Rối và Tự Do Im Lặng!

Uyên Nguyên – Bóng mát Mẹ Cha…

Cám ơn cha đã cho con hạt bụi, vo tròn trong bụng mẹ cút côi Trầm Tử Thiêng   Bạn bè bữa nay có người nhắn tin, có người thì gọi điện thoại chúc nhau nhân “Ngày của Cha”. Ðầu dây bên kia bạn nói như thể tin chắc mình là “người cha cô độc”: – Father’s Day ở nhà một mình hả? Mình cười, trả … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Bóng mát Mẹ Cha…

Uyên Nguyên – Father’s Day, ngày đã lặng lẽ…

Thi sĩ Viên Linh, Chủ nhiệm kiêm chủ bút Nguyệt San Khởi Hành, USA (ảnh: Uyên Nguyên) Có một bài thơ khóc con… 1. Ðọc văn học sử Việt Nam, thời Minh Mạng, có kẻ khóc vợ, mà khóc như thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa 裴有義 (1807-1872), hiệu Nghi Chi (儀之), thì nghĩ trước sau chắc chẳng ai bằng! Ðất không phải chồng, sao em gởi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Father’s Day, ngày đã lặng lẽ…

Uyên Nguyên – Dọn nhà, dọn mình…

Đêm của tôi,  một chỗ riêng ngồi  lặng Nhịp thời gian hăm hở xây thành – UN Mỗi lần dọn nhà cũng giống như dọn mình. Giữa ngổn ngang xưa cũ, có những điều muốn bỏ đi nhưng cũng có những điều muốn giữ lại. Giữ, có khi không biết để làm gì? Cảm xúc bấy giờ không phải là mình đang đắm chìm ngây ngất với … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Dọn nhà, dọn mình…

Uyên Nguyên – Ðời cũng lăn tựa, quả bóng tròn?

Ảnh: Uyên Nguyên Mỗi ngày, ở đây huyên náo tiếng cười cuộn theo những quả bóng tròn lăn trên sân cỏ. Có bước chân người hăm hở lướt qua, và một người yên lặng, cặm cuội cuối nhặt những mảnh rác, dọn sạch lại con đường…. Quanh tôi, còn những đời người lăn lốc như quả bóng tròn trên sân, mùa tranh cúp! Mùa Euro, … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Ðời cũng lăn tựa, quả bóng tròn?

Uyên Nguyên – Huyền thoại chiến tranh

Memorial Day 2012, tạ ơn ai đã nằm xuống vì giấc mơ hòa bình…   Ðồng đội (ảnh Uyên Nguyên) Ở đây hoa, lá, cỏ tươi màu Những nấm mồ vẫn mới tinh niềm đau Người mãi mê bắt đền nhau bằng máu. Ai cũng chết, chỉ chiến tranh không chết! Nghĩa trang Quân Ðội Ðồi Hồng, 2012 Đọc tiếp Uyên Nguyên – Huyền thoại chiến tranh