Nhạc sĩ Tuấn Khanh – ảnh Uyên Nguyên
Viết cho các bạn ở Việt Nam
Từ “Nha Trang ngày về” cho tới “Ðêm nhớ về Sàigòn”…
Ðường chia ly vẫn ngóng tin nhau! (TTT)
Cách gì thì cũng về! Mình luôn nghĩ bụng như vậy. Mình có đi xa mấy, cũng không qua khỏi nỗi nhớ thương quê nhà!
Nhưng tại sao Tuấn Khanh cứ hỏi mình: “Có về không?”
Bạn hỏi vì một nỗi lo, lo không phải vì mình có về hay không, mà vì, bạn không biết trước, bạn có còn ở đó hay không? Mình còn gặp nhau được không?
Nghĩa là bạn không còn tự do!?
Mình đang ở rất xa, và bạn đang ở đâu đó trên quê hương, nhưng chúng ta như một lũ con mồ côi nước Việt Nam.
Ngày mai người ta đón giặc vào cổng trước, sẽ ngồi ở nhà chính!!!
Với anh Huy Ðức, và Trần Minh Khôi ở nhà anh chị Lộc-Tưởng Ðoàn-Ðông Phạm, Boston, MA
ảnh: Trần Trung Ðạo
Hôm chuẩn bị hành lý xong, Huy Ðức ngồi suốt sáng với ly rượu vang: “mày cho tao nghe thêm bài này lần nữa”. Anh nghe bản “Khúc hát sông quê” đến những hơn hai mươi lần. Rồi nói thêm: “Tao sắp về, mà sao vẫn thấy nhớ nhà quá!”
Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê… (NTT)
Tôi quay mặt đi, tránh không nói với anh thêm về một nỗi đau.
Tôi thấy mình côi cút, mà giờ này, thấy bạn bè côi cút hơn!
04/11/2015
Uyên Nguyên
- “Bình trà Osin”, thời gian lưu trú tại Ðại Học Harvard – ảnh: Uyên Nguyên
Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Thân hữu, Độc thoại
Tâm trạng này….đâu phải riêng ai.
ThíchThích