Hoài Khanh: Cớ sao thiên hạ người ta, vẫn chưa tròn một Quê-nhà-bao-dung?

Trích “Thân Phận”, Thơ Hoài Khanh
Hương Tích Phật Việt xuất bản tại Hoa Kỳ, 2014
Trình Bày: Hạnh Viên – Bìa: Uyên Nguyên

Những chiều tiếng súng
Trong chiều nắng mỏng phai tan
Cành nghiêng ngày xế điêu tàn dưới sâu
Tôi đi lặng một vũng sầu
Phất phơ hồn mộng biết đâu là mình
Sông rồi nước cũng lênh đênh
Mây rồi gió cũng bập bềnh dàn xa
Tay tôi bóp những chiều tà
Với cồn phố cũ với ga ven rừng
Với ngày tháng ở sau lưng
Yêu em lòng thấy vô cùng đớn đau
Xung quanh còn có gì đâu
Nghe ầm tiếng súng đời sâu dưới mồ.

Cà Ty
Một dòng xanh mấy niềm sâu
Ngẩn ngơ gió lạnh từ đâu thổi về
Trở mình sương rụng trên đê
Người đi rồi chẳng thấy về chao ôi!

Hàm Tân
Nơi đây còn một bóng người
Với dừa xanh biếc với trời âm u
Đêm đêm tiếng cọp gầm gừ
Buồn xưa cổ thụ đèn mù giọt tranh
Một hôm súng nổ tan tành
Người đi kẻ ở hai ngành héo hon.

Xa quê nghe gió nồm
Đã mòn chưa núi sông xanh
Biển ầm sóng gọi hai ngành phân ly
Ngàn năm một bến Cà Ty
Đổ ra cửa biển còn gì thanh xuân
Với chim Quốc vọng sau rừng
Với tranh tóc xõa nắng bừng ngây trưa
Với chiều nước lũ theo mưa
Sương trên Tà Cú nguồn đưa gió về
Sáo chiều giục giã lê thê
Trắng con buồm gió lòng về sớm hôm
Chiều sa ngọn cỏ gió Nồm
Trùng vây bước lạnh một hồn thu thanh.

Trình bày
Em đã bỏ đi và tình yêu ở lại
Khi lịch sử tràn lan những vết bạo hành
Trên trán trên tóc
trên mắt trên môi
Khi mắt em xanh đen màu cú vọ
Nhìn suốt hồn anh thủy tinh
Thôi bây giờ không còn gì để nói
Không còn gì thương tiếc nhớ mong
Khi tình yêu bằng vào những tờ giá thú
Anh phẫn nộ bỏ đi
Tổ quốc quê hương
Những rừng những rú
Chiến tranh
để người lính đào lên những công sự
Tình yêu để em khạc nhổ vào tim anh
Vậy mà anh còn mộng những giấc chiêm bao
tròn đầy
có anh có em
Vậy mà anh còn mơ không ai đói rách
Không ai còn hắt hủi và
mọi người sẽ hiểu lòng anh
Qua những bài thơ ngắn
Anh ngu si quá đỗi
Là kiếp dơi không sống trọn bóng đêm
Còn ngoi ra ánh sáng
Mặt trời đâu thương xót loài dơi
Em đâu thương xót linh hồn anh cháy bỏng
Bao nhiêu buồn
tròn một kiếp
cây khô
mà ngọn lửa
không làm em châm ngòi khai hỏa
Một thằng điên – sa mạc – mênh mông!
Khi chiến tranh và tình yêu tội lỗi
Là điệp khúc một bản trường ca
Lời ca anh sẽ chết – ngay từ phút cất lên
Khúc hồi thanh sẽ bay về đâu
Suốt một đời lang thang không dứt
Như những chiếc bông sao
Quay tròn một lần cuối
Rồi nằm khô vệ đường
Gió không còn động nữa những niềm thương
Thôi thôi tôi xin chào tất cả
Không biết nói điều chi
Dù là em hay là tôi chúng ta đều tội lỗi
Chúng ta đều nhục nhằn
Khởi đầu từ nụ hôn
Cuối cùng bằng nước mắt.

Đổi thay
Đi trên thành phố phai nhầu
Bước chân xiêu veo nghe sầu vọng âm
Lời em trên mắt âm thầm
Khuya chân phố nhỏ giọt đầm đìa tuôn
Vai mình mang một quê hương
Còn mang nặng cả nỗi buồn tử sinh
Nguôi khuây chăng một ân tình
Trời muôn xưa cũng lênh đênh mất rồi
Tháng ngày đau đớn xuôi trôi
Mang theo nguyện ước một đời trẻ thơ
Chảy hoài sông vẫn trơ vơ
Những con thuyền cũ bây giờ nơi đâu.

Thân Phận ■ Thơ Hoài Khanh
Nhà xuất bản Văn hóa Sài Gòn tái bản lần 5, 2007
Nxb Hương Tích Phật Việt (US) tái bản lần 6, 2014
Hương Tích ấn hành với sự ủy quyền của tác giả.



Chuyên mục:Lotus Media, Trên kệ sách

Thẻ:, , ,

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: