GS Cao Huy Thuần: Đại lão Hòa thượng Thích Trí Quang: ‘Một trang lịch sử’

Trưởng Lão Tỷ Kheo Thích Trí Quang (Ảnh: Thích Pháp Trí gởi) Thầy tôi, Trưởng lão Hòa Thượng Thích Trí Quang, vừa thị tịch hôm qua, 8/11/2019. Di huấn để lại: không bàn thờ, không bát nhang, không báo tang, không phúng điếu, không vòng hoa, không đưa đám. Tôi chỉ xin phép Thầy thắp một nén nhang tưởng niệm. Tôi có hai lần khai … Đọc tiếp GS Cao Huy Thuần: Đại lão Hòa thượng Thích Trí Quang: ‘Một trang lịch sử’

Lê Giang Trần: Du Tử Lê, Ta Là Thơ Sinh Tiền

Không nói được một lời Khi nghe anh lìa đời Thắp hương Hàn Mặc Tử Qui Nhơn biển chiều hú. Vé Du-Tử đến ngày Lê la chơi đã dứt Giấc hồng trần mộng say Thiên thu gọi tỉnh thức. Đã nếm đủ tình yêu Đi qua cửa thiền tính Lửa thương cảm nhân sinh Đã nồng nàn linh diệu. Du Tử Lê thiền giả Tâm … Đọc tiếp Lê Giang Trần: Du Tử Lê, Ta Là Thơ Sinh Tiền

Trừng Nhĩ Nguyễn Minh Nữu: Một Lần Bay Là Bay Đến Muôn Trùng

Dường như cái chung của những người nghe tin chuyến đi xa này của anh Ngô Mạnh Thu là một nỗi tiếc nuối , xót xa, nhưng ở riêng từng góc , lại là những tưởng tiếc về các góc cạnh khác nhau về một cuộc đời. Là một cư sĩ Phật tử đạo hạnh , một Huynh trưởng Gia đình Phật tử nhiệt thành, … Đọc tiếp Trừng Nhĩ Nguyễn Minh Nữu: Một Lần Bay Là Bay Đến Muôn Trùng

Tuệ Sỹ: Ngày Mai Tìm Bóng Tử Thần Mà Yêu

Nhà Thơ Ðinh Hùng (Tranh: Trần Thế Vĩnh) Bỏ con đường cái quan, rồi vượt qua một cánh đồng dài khoảng một cây số, một bãi tha ma nằm ngay dưới chân những dãy núi đá. Càng đi sâu vào, cây cối càng rậm rạp. Trên những dãy núi đá này, rải rác có vài hồ nước nhỏ. Cứ mỗi buổi chiều, bọn trẻ con … Đọc tiếp Tuệ Sỹ: Ngày Mai Tìm Bóng Tử Thần Mà Yêu

Tuấn Khanh: Chia tay người gieo mầm hy vọng

Sáng sớm 26/6/2019, nghe nhà giáo Phạm Toàn qua đời. Mới thấy mọi thứ là lẽ đương nhiên của tạo hóa, rồi thấy nỗi buồn nở một đóa hoa trong khu vườn ký ức của mình. Vài năm trước, khi gặp ông. Vừa nhìn mặt, ông hỏi ngay “Tuấn Khanh phải ông?”, nói xong ông ôm chặt, rồi bỗng nhiên ông khóc. Lúc ấy tôi … Đọc tiếp Tuấn Khanh: Chia tay người gieo mầm hy vọng

Phan Tấn Hải: Tưởng Nhớ Lê Uyên Phương

Ngày sinh của nhạc sĩ Lê Uyên Phương là ngày 2/2/1941. Như thế nghĩa là, hôm Thứ Bảy 2/2/2019 là tròn 78 năm sinh nhật của người nhạc sĩ họ Lê. Nếu so về tuổi thọ, nhạc sĩ Lê Uyên Phương ra đi ngày 29/6/1999, tức là ở tuổi 58, còn có thể gọi là hưởng dương. Không ngờ đời người một thiên tài như … Đọc tiếp Phan Tấn Hải: Tưởng Nhớ Lê Uyên Phương

Huyền Không: Một Thoáng Suy Tư

Cố Hòa Thượng Thích Thiện Minh, Tổng Vụ Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên, GHPGVNTN Đã hơn bốn năm, từ ngày rời bệnh viện về đến nay, tôi có thói quen thức dậy sớm. Cứ đúng bà giờ rưỡi sáng là không còn ngủ tiếp được nữa. Vào bếp, tự đun nước, tự rửa ấm rửa bình, chuẩn bị sẵn sàng cho lần trà sớm… Ngồi … Đọc tiếp Huyền Không: Một Thoáng Suy Tư

Uyên Nguyên: Tiễn anh Nguyễn Đức Quang là, ‘một nụ cười không tươi!”

Hôm nay cười vang tiễn Anh là, “nụ cười muôn đời là một nụ cười không tươi”   Từ ngày anh Ngô Mạnh Thu mất đi, thì tôi không còn dịp đến nhà anh Nguyễn Đức Quang nữa. Ngôi nhà ngày ấy cũ, nằm im lìm trên mấy trăm thước sân vuông đối diện một ngôi trường trung tiểu học, mỗi ngày nghe rộn tiếng … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tiễn anh Nguyễn Đức Quang là, ‘một nụ cười không tươi!”

Uyên Nguyên: Không chỉ Huế chịu tang một mình!

    Riêng viết cho Cô, và nửa tôi, là Huế. 1. Ở tòa soạn, tôi nghe phong thanh các bạn đồng nghiệp kể lại, năm nay Cô không ưng được phỏng vấn! Mùa Xuân năm nào, vẫn còn rất nhiều người nhớ lại một ngày máu và lệ đẩm, mùa Huế chít khăn tang. Mậu Thân, 1968. 2. Chừ mà có ai hỏi, Cô … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Không chỉ Huế chịu tang một mình!

Uyên Nguyên: “Qua bến đời dâu bể/Thánh ca làm ráo lệ”*

Thời gian mới ra tờ báo Saigon Post, bác Mật Nghiêm Ðặng Nguyên Phả kéo tôi về làm việc trong tòa soạn. Thuở đó gặp Chú Huy Trâm và biết ký giả Nguyên Huy, là những cộng sự thường trực của bác Phả. Ngoài ra còn có một Chị thư ký nữa, sau ngày tờ báo đóng cửa, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trên phố … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Qua bến đời dâu bể/Thánh ca làm ráo lệ”*

Tony và những chuyến đi bất khả tư nghì…

Tôi đứng nghe nhiều người lên bụt kể về Anh, những cái đẹp để lại trong đời sống bình thường. Mình khổ, và làm khổ nhau chỉ vì muốn vượt lên cái bình thường của đời sống vốn dĩ… Tôi đứng cuối phòng, xa xăm di ảnh của Anh chập chờn sau ngọn nến, trên những mái đầu nhân sinh. * Tôi biết Anh tầm … Đọc tiếp Tony và những chuyến đi bất khả tư nghì…

Uyên Nguyên: Phép “Nhìn Người” của Anh Ngô Mạnh Thu

Anh Ngô Mạnh Thu “ở Mặc Cốc” của Uyên Nguyên 1. Nghiêm Quý Ngô Lê Bích Khuê gọi, bảo, “chiều nhớ ghé chỗ Bố”. Trước đó tình cờ gặp các anh trưởng Đặng Đình Khiết, Tuệ Linh và Như Không ở cà phê Gypsy, cũng được các anh nhắc rồi. Nhưng phải cám ơn em Nguyễn Vũ Hoàng Cương, ở tận Việt Nam báo cho … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phép “Nhìn Người” của Anh Ngô Mạnh Thu

Chí Pháp Nguyễn Thanh Quang: Ðàn Chim Di Cư

Cảnh vật có khả năng mang lại cho lòng người một niềm rung cảm. Tùy theo quan niệm sống, hoàn cảnh bị chi phối, cùng một cảnh mà có người tìm được trong đó một niềm vui thanh thoát, cũng có người cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhưng qua nhãn quan, có thể mọi người đều chấp nhận có vẻ đẹp quyến rũ … Đọc tiếp Chí Pháp Nguyễn Thanh Quang: Ðàn Chim Di Cư

Uyên Nguyên: Di Chúc Cho Con Ngày 30 tháng Tư

(ảnh: Uyên Nguyên) Gửi hai con Nguyên Việt và Uyên Nguyên   ba mươi tháng Tư một ngày ba mươi chín năm vẫn khóc/cười khôn nguôi. Ba mươi tháng Tư một lần, ba mươi chín năm đủ ba mươi chín lần thắng/thua? ba mươi tháng Tư một hôm, cầm bằng Mẹ hóa “anh hùng chết con.” Nước non một tháng Tư buồn buồn nào hơn cái nỗi buồn con … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Di Chúc Cho Con Ngày 30 tháng Tư

Ngô Nhân Dụng: Những Người Chết Là Có Thật

trích Trang báo Hoa Ðàm, chủ đề THUYỀN NHÂN số 24, phát hành ngày 27 tháng Tư, 2014 Chủ trương: Uyên Nguyên Một phụ nữ đưa ba con xuống tàu vượt biển sau khi đi thăm chồng trong trại tù cải tạo và nghe chồng nói nhỏ: “Bố không có ngày về. Ðưa các con đi đi.” Bà mẹ đưa các con đi, không bao giờ … Đọc tiếp Ngô Nhân Dụng: Những Người Chết Là Có Thật

Uyên Nguyên: Biên địa, máu vẫn ứa từ trong ruột Ðất

Những đoàn người toàn thân phủ màu cây rừng, nồng mùi thuốc súng, lầm lũi đi từ trên đồi xuống, và trong rừng cây âm u bước ra. Họ im lặng, nói bằng “những đôi mắt hình viên đạn”. Phía sau và trước còn nghe tiếng pháo dồn tới, và đuổi theo. 17 tháng Hai, 2017, cuộc chiến chưa tàn, biên địa xanh rì màu … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Biên địa, máu vẫn ứa từ trong ruột Ðất

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

  Nước Mỹ đại cường quốc nhưng người Mỹ cũng biết khóc. Em ơi hôm nay người ta quay về nơi sụp đổ hai tầng nhà ngạo nghễ vùi thây, nhưng không phải để khơi dậy hận thù mà kêu gọi tình thương. Em ơi người đàn bà cô độc bưng mặt khóc, viên đá màu đen hiển linh hồn phách. Dân tộc này hùng mạnh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín tiếp nối…

Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín

Photo by Zara Thustra 1. 11 tháng Chín, 2001, tôi thấy mình đang ở New York, thấy mình vừa bị khủng bố, lúc hai tòa nhà đổ sụp xuống hiện trên màn hình tivi. Nghe có tiếng người khóc thét. 11 tháng Chín, 2001, tất cả nhân viên trong văn phòng nơi tôi làm việc, tự ý ngưng hết mọi dự án, dồn về một góc … Đọc tiếp Uyên Nguyên: khúc chắp, rời tháng Chín