Bậc thầy của chúng sinh

Viết cho chú tiểu Nguyên Túc   Hai giờ sáng, Sư không ngủ được. Sai thị giả là chú tiểu đi thỉnh hai vị đại đệ tử sang liêu phòng bàn phật sự. Ðệ tử tức tốc đi liền. Ðến nơi thấy Sư đang đun ấm nước pha trà. Ðệ tử nhân đó hỏi: – Sao Sư không sai thị giả làm? Sư chẳng nói … Đọc tiếp Bậc thầy của chúng sinh

Dọn nhà, nhọc lòng!

1. Dọn nhà, không khổ vì khuâng vác và di chuyển đồ nặng, mà khổ vì phải quyết định bỏ đi nhiều thứ. Kể cả những thứ còn tốt, có thể dùng được. Nhưng dù muốn hay không, rất nhiều món sở hữu không thể giữ lại. Duy có một điều mình chẳng đành để mất, là những kỷ vật của bạn bè. Không chỉ là … Đọc tiếp Dọn nhà, nhọc lòng!

Bằng hữu lay lắt cuối đời…

1. Cuối cùng cũng xong. Dọn nhà là một nỗi khổ. Chỗ ở bây giờ nằm khuất sau những phồn vinh náo nhiệt. Ðêm đêm đứng ở hàng hiên nhìn ra sân, ánh sáng trắng bệch từ ngọn đèn hắt xuống vừa đủ để mình thấy nửa chiếc ghế ngồi trống hoác. Cảm giác cô liêu, nhưng bù lại sự bình yên cuối ngày. Trong sân còn … Đọc tiếp Bằng hữu lay lắt cuối đời…

Hạt muối chưa tan…

Hơn một giờ lái xe, “Tương Tri” một tấm lòng văn chương, Chị mang xuống cho một giỏ quà. Tựa của hai tác phẩm kéo sệt mình về một nơi chốn vừa thương, vừa buồn! “Bài Hoan Ca ở A38” của ChuTrầm Nguyên Minh và, “Bãi Vàng, Ðá Quý, Trầm Hương” của tác giả Nguyễn Trí. Cứ đọc ở đâu, nhắc đến “Trầm hương” là … Đọc tiếp Hạt muối chưa tan…

Làm nhẹ đi để bay lên

Một tâm thức và một thế giới huyễn mộng, một cõi tuyệt mù chữ nghĩa… mỗi mẩu truyện cực ngắn trong Tháp Kền Kền của Hoàng Long sẽ dẫn dắt mình băng qua những bãi sương hao trên mặt đất hoang vu, đến trước những cánh cửa tri thức ảo ảnh, rồi chính mình phải chọn việc đóng hoặc mở nó. Dù vậy, phía bên … Đọc tiếp Làm nhẹ đi để bay lên

Nỗi nhớ nào rơi trên ngày tháng cuối…

1. “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…,” nhưng những bản tin buổi sáng dễ khiến mình vui được như lời họ Trịnh nói. Xa xa đã nghe vọng tiếng bom đạn, những kẻ hiếu chiến đang chuẩn bị cho một cuộc tàn sát, nhân loại hâm hấp lên cơn sốt. Dù mỗi dân tộc có khác, vẫn máu cùng đỏ và nước mắt mặn. 2. Buổi sáng chú Phước … Đọc tiếp Nỗi nhớ nào rơi trên ngày tháng cuối…

Suy cho cùng, chúng ta phải viết

Rainer Maria Rilke (1875 – 1926) – Hình: internet   Bạn nói, bây giờ ở Việt Nam đi qua cây cầu nào cũng sợ! Suy cho cùng, cây cầu mà bạn cần phải vượt qua là thân phận chính mình. Cả nước vài chục triệu dân, vẫn phải cúi đầu với một “nhóm nhỏ hưởng lợi ích to.” Tôi muốn nói về cây cầu vượt cho thân phận … Đọc tiếp Suy cho cùng, chúng ta phải viết

Buổi sáng, ly cà phê và “Cõi nhớ mịt mù” của Trần Ngọc Yến

 Viết cho em gái Trần Ngọc Yến 1. Có thật đời sống sẽ yên ổn hơn, nếu không có nỗi nhớ? Yến chắt chiu nỗi nhớ như những kỷ vật. Với CD đầu tay “rồi cũng xa” và lần này cũng vậy. Mình nghe có sự đồng cảm trong dòng nhạc và tiếng hát của em, có một nỗi nhớ không khốc liệt, bởi sự chia lìa có khi là … Đọc tiếp Buổi sáng, ly cà phê và “Cõi nhớ mịt mù” của Trần Ngọc Yến

Nguyễn Ðình Bổn, tự tại “giữa trần gian và địa ngục”

Ði không? Người đàn bà gần như lao ra sau câu mời mọc đúng điệu ấy. Ả đã quá lạnh, quá sợ hãi và quá thất vọng đến nỗi điều mà ả chờ đợi bây giờ không nhất thiết là những tờ giấy bạc mà chỉ đơn giản là một nơi nào đó có thể sưởi ấm, có thể ăn chút ít.Và ngay giờ đây, trong lúc tìm cách túm chặt lấy cái mà mình chờ đợi, ả vẫn cảm giác rằng nó … Đọc tiếp Nguyễn Ðình Bổn, tự tại “giữa trần gian và địa ngục”

Chỗ ngồi thơm nức một mùi hương…

Anh đến thăm, lúc mình vắng mặt. Rồi ra về vẫn để lại trên ghế một gói quà. Từ lâu, mình vẫn thèm có một tác phẩm hội họa của anh, không phải chỉ để chưng, diện trình độ thẩm mỹ, mà để thực tập chánh niệm! Với mình, tình bạn là những công án! Sáng nay anh vừa nhắc nhở mình: UỐNG TRÀ ÐI! Cám … Đọc tiếp Chỗ ngồi thơm nức một mùi hương…

Uyên Nguyên: Bay vào vô tận nhất nguyên

  Niệm ma-ta một niệm Ơn phước gặp ma-người (tr.73) Nhiều người nói thơ Nguyễn Lương Vỵ khó đọc. Mà khó đọc thật! Từ Hòa Âm Huyết Âm Tinh Âm Thất Huyền Âm, thơ Vỵ là tiếng rống người-ma. Ma ở cõi sống nói tiếng của mình. Người nghe nhưng không thể hiểu. Không hiểu, sao vẫn thấy thấm tháp!? Câu thơ nay kiên khổ Lì … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Bay vào vô tận nhất nguyên

“Tôi ơi đừng tuyệt vọng”

Cuối năm khóc bạn, Thanh và Ngọc… 1. Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, bạn chọn sự chết cho cả hai vợ chồng, như cách bảo vệ tình yêu, gia đình mà bạn chấp tưởng. Dù sao sự chọn lựa như vậy chưa bao giờ là một giải pháp tốt, và là điều dễ chịu cho người đi và ở. Mấy ngày liền, mình vẫn … Đọc tiếp “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”

Uyên Nguyên: Từ nay vắng thêm một tấm lòng

(Ảnh: Internet)   Hoang tàn tôi vẫn tôi, giữa cuối đời lặng câm… (Việt Dzũng, Thung Lũng Chim Bay) 1. Lần cuối gặp Anh, ngồi trò chuyện lâu là hôm cả hai anh em không hẹn, nhưng cùng lên thăm thầy Viên Lý ở chùa Ðiều Ngự. Anh nói với thầy, “Con thấy buồn và lo!” Lo ở đây, là lo cho vận mệnh của GHPGVNTN … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Từ nay vắng thêm một tấm lòng

Ðường Về nối mãi khúc mù tăm!

Hiếm, để nhận ra, giữa dòng hưng ca… người nhạc sĩ cúi mặt, buồn! Tấm ảnh do nhạc sĩ Tuấn Khanh ghi lại thời khắc Việt Dzũng đứng lặng thầm, khi bài hát của mình vừa được bè bạn cao cung lên, mà niềm riêng lặng xuống… Ðường Về nối mãi khúc mù tăm! 22 tháng 12, 2013 UYÊN NGUYÊN   NGUYỄN ÐÌNH BỔN: NGƯỜI VIỆT BẤT HẠNH … Đọc tiếp Ðường Về nối mãi khúc mù tăm!

Yêu tôi nào phải, cái tôi riêng…!?

Buổi sáng đọc lại thơ Ngô Tịnh Yên, “Lãng Mãn Năm 2000”   Từ “gánh thơ qua những chợ đời,” rồi gánh đời trên đôi vai mỏng, Ngô Tịnh Yên đi tiếp hành trình thơ Lãng Mạn Năm 2000. Cõi thơ một mình viết xuống, con chữ đau theo nỗi cách lìa, như những giọt nước mắt chẻ ra muôn nhánh sông, trôi về những tàn … Đọc tiếp Yêu tôi nào phải, cái tôi riêng…!?

Trơ xương, còn trắng một bồ Hảo Tâm!

  “Ăn cơm có canh, tu hành có bạn.” Cái mà mình luôn được an ủi và, càng về sau cảm nhận điều nầy quý báu vô cùng, là nhân duyên cho mình gặp được những bậc thầy giỏi, và bạn tốt. Nó là vốn liếng cả đời! Nhân Tâm Thường Ðịnh từ Sacramento về Little Saigon thăm, anh em gắn bó dài lâu lại có dịp ngồi … Đọc tiếp Trơ xương, còn trắng một bồ Hảo Tâm!

Quay về tìm Phật trong nhà

Nhân giỗ anh Minh Tín Ðỗ Văn Phố, viết cho các em Khoa, Quỳnh và Luận 1. Ðầu óc mình đã bắt đầu hay quên, nhưng mỗi ngày thêm tuổi, mình tập quên bớt những điều không nên giữ lại. Duy điều gì vẫn làm mình nhớ đến Anh hoài – huynh trưởng Minh Tín Ðỗ Văn Phố – một nhân cách lớn của người Anh trong phong trào Gia … Đọc tiếp Quay về tìm Phật trong nhà