Nguyễn Tấn Cứ, chơi thơ lút cán đời mình…

Ðọc thơ Nguyễn Tấn Cứ đăng trên các diễn đàn Tiền Vệ, Da Màu, Văn Chương Việt   Như tiếng chát vỗ trên da thịt của gã say tình, thơ Nguyễn Tấn Cứ là thanh âm, ảnh chiếu đam mê của đời sống tục lụy, nhưng nhờ thơ, mà thơ mộng. Mưa mưa bạc bạc vàng vàng Xanh xanh biếc biếc một hàng cô đơn Hoa hoa lá … Đọc tiếp Nguyễn Tấn Cứ, chơi thơ lút cán đời mình…

Ngày đi lững thững như khói bay

“Anh Nguyễn Ðình Toàn yếu hẳn, nhưng bịnh tình thì chưa biết là gì” – Anh Ðinh Quang Anh Thái vừa kể lại sau ngày hôm qua đến thăm anh Toàn tại nhà riêng. Nghe nhạc Nguyễn Ðình Toàn thì mê rồi, nhưng được ngồi nói chuyện với Anh thì thú vị hơn nhiều, kể cả những lúc Anh hoàn toàn im lặng, tay mân … Đọc tiếp Ngày đi lững thững như khói bay

Uyên Nguyên: Em vui vì, đời hoa tận hiến

Em ơi mỗi sớm trưa chiều tối anh ngồi ngắm em tàn mà say đắm lạ. Hạnh phúc sau muộn bao giờ cũng tha thiết hơn khi chúng ta đã cùng nhau bước qua hết những hoang mang vô thường. Em vui vì đời hoa tận hiến, sắc hương chỉ là hương sắc phai! 25 tháng Tám, 2013 UYÊN NGUYÊN Đọc tiếp Uyên Nguyên: Em vui vì, đời hoa tận hiến

Chợt thấy thiên thu đẹp não nùng

Em ơi ta thấy em là chiếc lá bay, cuộn mình nỗi nhớ. Ta buồn như cội, mút mùa đưa tiễn lá em bay. Buổi trưa ở nhà quàn, anh nhìn những chiếc lá rơi và đất rực sáng lên như một mặt hồ. Nỗi gì, anh chợt thấy thiên thu đẹp não nùng… 24 tháng Tám, 2013 UYÊN NGUYÊN   NGƯỜI VỀ NHƯ BỤI … Đọc tiếp Chợt thấy thiên thu đẹp não nùng

Uyên Nguyên: “Hoan hô văn hóa cởi truồng”

  Giới trí thức cởi truồng cũng đẹp kẻ ngu si giầy dép vẫn bần (thơ Lưu Ðình Vong, Hoan hô văn hóa cởi truồng, trích trong tập Thơ Giập Mật, Người Việt xuất bản 1988 tại California, Hoa Kỳ)   Chừ, có người đọc blog, rồi trách xa trách gần. Ở ngoài đời, mình giao du với bạn, nhưng trong số đó có nhiều ông nhà thơ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Hoan hô văn hóa cởi truồng”

là khi cánh cửa được mở ra…

Lời dẫn: Những luồng điện chạy ngang người, giật bắn. Những mảng màu xanh như mặt người lầm lì cứa ra không còn chút máu. Cơn ác mộng đỏ! Những vết thương biết đau nhức, ngoe nguẩy, khi bị xát lên đó chút muối mặn, chờ ngày kéo da non. Có một cõi văn chương bay ra ngoài, cao và xa hơn, rào rạt trên những đô … Đọc tiếp là khi cánh cửa được mở ra…

lên chùa hoa lá cũng từ bi

Ở Bồ Ðề thiền tự Xuyên qua nắng xuyên qua lá xuyên qua kẽ thời gian con nhền nhện cô độc se lưới úp mặt tịch diệt. Xuyên những cánh hoa vàng hoa tím rực rỡ cơn gió Hạ trong veo bay xuyên nỗi nhớ về áp môi em một nụ, trổ tim anh một đóa Từ Bi. 18 tháng 8, 2013 UYÊN NGUYÊN   Đọc tiếp lên chùa hoa lá cũng từ bi

thêm chi cái rộn, cái ràng thế nhân…

 ghi lại một đoạn đối thoại trên fây…   Bạn trên fây, ở Việt Nam, thường xuyên gởi cho mình những câu hỏi, hỏi về mình. Thoạt đầu cứ ngỡ là điều tất nhiên, vì dễ hiểu thôi. Tìm hiểu lẫn nhau để kết bạn tâm giao, mong có sự lâu dài, dù trên một thế giới ảo cũng là sự cần thiết. Nhưng ngày lại ngày, bạn vẫn hỏi … Đọc tiếp thêm chi cái rộn, cái ràng thế nhân…

Có còn gì thẩm sâu hơn không?

Giỗ thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, đọc những bài Minh Khúc và Tâm Dung   15 Tháng 8, nghe “Oblivion – Niềm lãng quên” và đọc thơ Nguyễn Tất Nhiên, có một cõi nào thẩm sâu hơn không!? Thằng thi sĩ nợ đời, trả chút văn chương. Nhưng đời này và những đời sau nữa, còn ai người nhận? Có cái gì thẩm sâu hơn … Đọc tiếp Có còn gì thẩm sâu hơn không?

Tiền thân tôi, vượn hú vang rừng…

Nhân đọc: “Người Của Rừng,” (của Đoàn Nam Sinh)  Tượng bên hiên vườn, quay lưng hứng nắng. Tiền thân tôi là vượn hú vang rừng. Thành thị giờ này hoang vu quá! Tháng Bảy, 2013   ÐOÀN NAM SINH: Thật xé lòng khi câu chuyện về anh còn bi thảm hơn cả hai cha con người H’Rê. Nhưng tôi thắp một nén trầm hương, để xin anh cho tôi … Đọc tiếp Tiền thân tôi, vượn hú vang rừng…

Y Pháp bất y nhân

Một vài ngày sau, những tấm ảnh đã được gỡ xuống. Dù sao cũng đã nói lên được phần nào thiện chí của những người chủ trương trang web Phật giáo. Nhưng những người đứng đàng sau những loại hình sinh hoạt xông xáo nhằm “đem đời vào đạo,” hẳn nhiên đều biết rất rõ đó không phải là sự cố do vô tình, mà … Đọc tiếp Y Pháp bất y nhân

Thoái Ðảng, quá trình tất yếu của sự đào thải

Chân dung Nhà văn Trần Độ, (Tranh sơn dầu của Họa sĩ Bá Việt) Sổ tay ghi chép báo chí: Những ngày gần đây, người ta thường xuyên nhắc lại hình ảnh của một vị tướng, và vì vậy, những gì liên hệ đến Ông, dễ khiến người khác liên tưởng đến những sinh hoạt thuần chính trị. Một vài ngày trước, độc giả của blog … Đọc tiếp Thoái Ðảng, quá trình tất yếu của sự đào thải

Có nghe đời lặng, hết, những xôn xao!?

  1. Lái một giờ đồng hồ và trở về một giờ đồng hồ, cộng lạc và kẹt xe trên xa lộ CA – 2 buổi chiều thứ Bảy ngược lên hướng Bắc, đường đi thành ra bốn giờ xe bon bon dưới vòm cao xanh và hai bên núi núi vây trập trùng, như ép thời gian ngắn bớt lại. Và vì lòng hân … Đọc tiếp Có nghe đời lặng, hết, những xôn xao!?

Bởi anh ngu si tình…

Từ em vàng hoe nắng hạ… Thôi em đừng buồn, Thanh Xuân đâu phải là màu xanh xanh mãi vì tuổi học trò anh trót ép duyên vào trang vở thơm lời thề thốt, dù thơ chẳng với tới  tim người. Anh nhờ vậy mà sống còn tình yêu vì hoa nằm lộng lẫy trăm năm hương trổ lừng trang giấy, lây vào thơ anh dỡ ẹt chút … Đọc tiếp Bởi anh ngu si tình…

Ơi, những cánh chim lạc nhau đến bao giờ?

1. Con đường sinh đôi của biển, chạy song song suốt buổi chiều ngập nắng… Tháng Tám chưa hết ngày mà thị tứ hai bên đường đã bắt đầu bày hội Halloween, mở cửa cho quỷ ma xênh xang xuống phố. Vào chùa Phật ngồi yên như tượng, không cười mà cũng không nói. Nắng phả rát nửa khuôn mặt điềm nhiên. Ðời này, chẳng có … Đọc tiếp Ơi, những cánh chim lạc nhau đến bao giờ?

Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

Sáng nay Chú Huy Phương ghé tòa soạn trao cho một tập thơ cũ (2009). Đọc ngang “Bài hành khóc con,” dừng lại lâu lắm, mới đọc tiếp Viết thay cho Chú…   1. Tháng Tám nước lên ở một phương và lửa tràn ở một phương. Gió căng đẩy hết những hạt bụi bay về một phương khác mắt không nhìn thấy, nhưng cay! Tháng … Đọc tiếp Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

Uyên Nguyên – Phận người tôm, tép ở lọp…

 Bám bờ (ảnh: Uyên Nguyên) 1. Nhân đọc bài “Miền Tây lộng lẫy” của Kao Nguyên vừa đăng trên blog, anh Nguyễn Ðình Bổn kể chuyện làm rể hai chục năm ở miệt vườn. Trong đó, anh nhắc lại câu nói ruột rà: “mút mùa lệ thủy,” rồi cao hứng viết thành truyện ngắn gửi cho blog Uyên Nguyên liền trong đêm. Ban khuya, ngồi đọc truyện anh viết, mỗi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Phận người tôm, tép ở lọp…

Mèn đéc, thương dân miệt vườn!

… Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn. (Tuệ Sỹ, Không đề) Hôm nay thấy hắn ở đây, ngày mai đã ở một nơi xa, khác. Cuộc đời hắn là những bước chân trượt dài, bất định. Hắn không thích ở một nơi mà người ta bảo hắn ngồi là phải ngồi, đứng là phải đứng. Ở cái … Đọc tiếp Mèn đéc, thương dân miệt vườn!