Việt Nam: Cái đẹp chỉ có trong cổ tích!?

Hình: Cứ làm tốt việc mình thích , một mình, tranh viết chì của Thái Mỹ Phương 1. Trước đám đông dư luận đầy phẫn nộ: Tại sao một nhà văn có tên tuổi như Jean Cocteau (1889-1963)  lại kết bạn và bênh vực cho một tên ăn cắp Jean Genet (1910-1986). Câu trả lời “Tôi tôn trọng kẻ cắp viết văn hơn một nhà văn ăn cắp.” (trích “Chữ Tín” của Lê … Đọc tiếp Việt Nam: Cái đẹp chỉ có trong cổ tích!?

Dân “shock” và “sốc” dân

Ðọc báo Việt Nam, mỗi ngày đều thấy hàng trăm bản tin “shock,” trong đó không loại trừ những phát biểu của các vị lãnh đạo Nhà Nước. Mới đây, chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng lại có thêm một câu nói bất hủ: “Quốc hội tức là dân, dân quyết sai thì dân chịu, chứ kỷ luật ai.” Người ta “shock” theo hai … Đọc tiếp Dân “shock” và “sốc” dân

Môi lắng im sẽ khóc thuở ban đầu…

Một số người bực dọc về việc Cù Huy Hà Vũ được sang Mỹ. Một số người khác lại bực dọc về việc Khánh Ly được về hát tại Hà Nội. Nguyên nhân sâu xa có khi chỉ vì ganh tị. Cù Huy Hà Vũ được đi Mỹ là một điều may mắn cho bản thân ông và gia đình ông. Khánh Ly được về … Đọc tiếp Môi lắng im sẽ khóc thuở ban đầu…

Tam Thế Phật Oan!* Biết sao bây giờ?

  Bài mới trên Blog phóng viên Thiên An – “Ði chùa mất dép” – có nhiều độc giả chia sẻ. Tất nhiên chuyện mất của này không to tát lắm, nhưng cũng có thể khiến nhiều người khốn đốn. Ví như trường hợp của một bác trong phần góp ý kể lại, bác mất cả “nạng.” Tôi có nhiều người quen, trong đó có người già và … Đọc tiếp Tam Thế Phật Oan!* Biết sao bây giờ?

Uyên Nguyên: Cơ sở định nghĩa “nạn nhân chiến tranh”

“Nhiều thuyền nhân ra đi ‘vì khó khăn của đất nước, vì hoàn cảnh kinh tế của từng gia đình, vì thiếu hiểu biết đối với chế độ,’ (…) “Những người Việt Nam ra đi trước, trong và sau năm 1975 chúng ta gọi là những ‘nạn nhân của chiến tranh,’ ông nói” (trích báo Tuổi Trẻ online, 04/04/2014. Thánh Sơn này ở đâu từ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Cơ sở định nghĩa “nạn nhân chiến tranh”

Nhân gian vẫn ở trên đầu

Nó trườn lên, băng qua những tảng đá, tưởng mình đã chinh phục được đỉnh Everest. Nó mở to hai mắt, bốn phía mây mù nên không thấy nhân gian ở trên đầu. Những ngọn núi làm nó cao hơn, nhưng lại không biết mình nhỏ đi… Buổi chiều ngồi nhìn những con thằn lằn đất rượt đuổi nhau băng qua những tảng đá lớn, … Đọc tiếp Nhân gian vẫn ở trên đầu

Làm nhẹ đi để bay lên

Một tâm thức và một thế giới huyễn mộng, một cõi tuyệt mù chữ nghĩa… mỗi mẩu truyện cực ngắn trong Tháp Kền Kền của Hoàng Long sẽ dẫn dắt mình băng qua những bãi sương hao trên mặt đất hoang vu, đến trước những cánh cửa tri thức ảo ảnh, rồi chính mình phải chọn việc đóng hoặc mở nó. Dù vậy, phía bên … Đọc tiếp Làm nhẹ đi để bay lên

Cần gì đến ai coi thường mình!?

Hôm qua viết cái status về VNA trên blog, hôm nay được đọc bản tin trên nhật báo Người Việt Online. Nhận xét của Cục Trưởng Hàng Không Việt Nam tất nhiên là có cơ sở. Ðó là hệ lụy của tệ nạn tham nhũng. Biết rồi, nói mãi. Vấn đề là, rồi sao nữa? Chuyện sai trái của người mình ở Nhật hay ở nhiều … Đọc tiếp Cần gì đến ai coi thường mình!?