Thơ Nguyễn Nhược Thu, Ước Mơ Nếu Có Xanh Màu Ngọc
Người Việt Books xuấn bản, 2015
Thay lời tựa
Hồn ta như cánh dơi treo ngủ
Móc ngược niềm đau nặng lạ kỳ.
Nỗi đau tự thú trong thơ Nhược Thu thật muôn vàn, khi âm lặng và liên lỉ như bệnh chứng kinh niên, khi tiềm tại nhưng vần vũ như dung nham của ngọn hỏa sơn sôi sục.
Những mất mát, mù tắp của thời hoa niên, trai tráng đã hóa thân vào hồi ức, nhớ tiếc khôn nguôi.
Những vần chuyển, đổi thay của tạo vật, thiên nhiên đã hiển hiện thành xót xa, hờn tủi triền miên.
Những bằng hữu chí cốt, chung tình biền biệt vĩnh hằng đã thổn thức nên nỗi nghẹn ngào, tức tửi sâu lắng.
Trong mọi tình cảnh, huống trạng, hình ảnh quê hương vẫn luôn luôn ôm ấp, dậy men trong tâm thức và cõi lòng tác giả, bởi:
Quê hương ngào ngạt như cơm vắt
Ta vắt mang theo trọn cuộc đời.
Tiếng thơ, con chữ của Nhược Thu không còn là một cấu trúc ngôn ngữ bình thường mà là một sinh thể xác hồn sinh động: thơ cười vương giã, thơ đội nón sầu, thơ cũ phủ rêu, thơ treo làm vách, thơ mục, thơ mẻ, thơ gãy, thơ đau, thơ mọc gai, thơ cuộn kén, thơ nhổ neo, thơ bạc màu,…
Đến cùng Nhược Thu để chia sẻ, đồng cảm với khát khao phục sinh lại những hoa lá, vàng son trong đời, dù trắc trở bao nghịch cảnh đắng cay:
Lá rơi dẫu muốn rơi gần cội
Nhưng gió hoang tàn xoáy nát bươm…
Thơ mãi mãi là hơi thở vạn năng của hoài vọng, mơ tưởng để thắp lửa nhân sinh.
Uyên Nguyên
03 tháng 9, 2014
- Nhà thơ Nguyễn Nhược Thu – ảnh: Uyên Nguyên
Chuyên mục:Tác giả - Tác phẩm
Trả lời