Nhà thơ Đặng Hiền (Ảnh: Uyên Nguyên)
Tôi vẫn nghĩ, ở mức khởi điểm lên đường nào cũng mang tính hăm hở và, náo nhiệt.
Ở mức khởi điểm lên đường nào cũng mang tính bình minh và, chân trời nơi những lồng ngực thanh xuân vạm vỡ… Nhất là ở những lên đường văn chương – Những lên đường chữ và, nghĩa.
Nhưng càng xa mức khởi hành, tính hăm hở tươi tốt càng suy giảm. Càng xa mức khởi hành, bình minh và chân trời càng mờ khuất. Tôi muốn nói, những lồng ngực văn chương, những đài trán chữ, nghĩa càng tiêu trầm, thất lạc…
Những lùi khuất kia, những tiêu trầm nọ, càng tàn nhẫn, cay nghiệt hơn, nếu nó lại là những lên đường đi về với nghệ thuật, đi về với thi ca.
Sự đi tới giữa ánh lửa bập bùng rực rỡ của những ngọn đuốc lớn mang tên đam mê, khi đã vượt qua khởi điểm, không còn đòi hỏi nơi những hiệp – khách – hành – chữ – nghĩa khả năng thiên bẩm.
Nó cũng không còn đòi hỏi nơi những hành – giả – văn – chương này, khả năng diễn đạt dễ dàng rung động chiều cao và, độ sâu của một đam mê bền vững. Mà nó bước sang giai đoạn đòi hỏi hành – nhân một nội lực sung mãn. Nội lực sung mãn trong cuộc vạn – lý – hành, về những chân trời văn học, hiểu theo nghĩa những hành – giả phải tự mở lấy được cho mình những luân xa bấy nay bịt kín.
Nội lực sung mãn trong cuộc – vạn – lý – hành, về những khoảng trời văn học, hiểu theo nghĩa những hành – giả nhận đón hít thở và, ăn ở được với những cái mới, những kỳ khu kỹ thuật; những khám phá và, bắt kịp tinh ròng vần điệu.
Không có được những yếu tố cần và đủ này, nắng gió đương trường, khắc nghiệt thời tiết sẽ loại bỏ, sẽ quật ngã họ, như loại bỏ và quật ngã những cụm cây, cỏ mọc ven đường.
Nếu lấy mức khởi điểm là năm thứ mười của cuộc trường chinh chữ nghĩa, thì hơn mười năm sau, nắng gió đương trường, thời gian khắc nghiệt, đã loại bỏ, đã đốn ngã gần hết những hăm hở, những bình mình nơi hàng ngũ những người trẻ tuổi trong những lên đường đi đến với văn chương ta, ở quê người.
Nếu lấy mức khởi điểm là giữa thập niên tám mươi của cuộc vạn – lý vần điệu, thì thời gian đã tiêu trầm khốc liệt biết bao lồng ngực đam mê, biết bao đài tráng kiêu hãnh. May mắn thay, trong những sót lại trong những giòng cuồng lưu tiếp tục quăng mình phóng tới phía trước, ngày hôm nay tôi thấy còn có Đặng Hiền.
Đặng Hiền, một tiếng thơ khởi đi từ giữa thập niên tám mươi kia, bắt kịp được với vận hành chuyển động của những khám phá mới.
Đặng Hiền một tiếng thơ khởi đi từ những bậc thang thứ mười của lưu vong nọ, đã ăn ở, đã hít thở được những rung động những chuyển nhịp gay gắt của thời đại mình.
Sinh phần thơ Đặng Hiền qua thi phẩm thứ hai “Bài Hai Mươi” đã hóa thân, đã đoạn lìa hẳn với một Đặng Hiền, ở có mặt thứ nhất: Tuyển tập “Thơ Hiền” xuất bản năm 1994. Với thi phẩm “Bài Hai Mươi” xuất bản năm 1997 Đặng Hiền đã ra khỏi đường hầm nửa thế kỷ thi ca Việt Nam hiện đại để đi vào những cheo leo, quành gắt những gập ghềnh bất ngờ của con kênh vần điệu lênh đênh, điển hình như:
“Tháng Giêng còn chưa tới
Đêm ngước nhìn trăng nghiêng tản mạn
Những ngọn nến tắp lên
Mùa Đông sắp đến
Tuyệt nhiên, em…”
Người làm thơ mang tên Đặng Hiền sinh năm 1958 tại Quảng Nam, đặt bước chân tỵ nạn đầu tiên tới Hoa Kỳ năm 1979, đã chọn lấy cho mình con đường khai phá, con đường đốc ngược lên đỉnh ngọn thi ca – Đỉnh ngọn chữ, nghĩa.
Tôi muốn nói, nó tựa như những đỉnh ngọn mang tên chinh phục – Và một ngày kia sẽ không ai ngạc nhiên nếu có một đỉnh ngọn mang tên Đặng Hiền thi ca. Dù cho hôm nay, hành lý của Đặng Hiền chẳng có gì khác hơn một trí tuệ ấp đầy học hỏi, tìm kiếm kiên trì và, một đài trán kiêu hãnh, dành cho mọi gập ghềnh bất trắc. (Trích Du Tử Lê, chương trình Văn Học Nghệ thuật đài VOA, tháng 2 – 1988)
Là một trong những nhà thơ trẻ, có nhiều thơ được các nhạc sĩ tên tuổi tìm vào để soạn thành ca khúc như các nhạc sĩ Trúc Hồ, Anh Bằng, Lê Đức Cường, Trúc Sinh… Gần đây, bằng vào sự chỉ dẫn của nhạc sĩ Trúc Hồ, Đặng Hiền cũng đã bước vào lãnh vực soạn nhạc.
Được biết, chỉ trong vòng trên dưới một năm, họ Đặng đã có khoảng trên 20 ca khúc. Một trong những ca khúc do Đặng Hiền sáng tác, được nhiều người biết tới là ca khúc “Về San Francisco”, với hòa âm và tiếng hát của ca, nhạc sĩ Quốc Khanh, đã phát hành.
Cùng lúc, họ Đặng cũng phổ nhạc thơ của một số bằng hữu của ông, như thơ của Hà Phương Duy, Lữ Thị Mai v.v…
Dưới đây là một số thi bản của Đặng Hiền, trích từ thi phẩm “Bài Hai Mươi”, cùng dăm bài thơ mới nhất và, hai ca khúc do ông sáng tác hoặc, phổ nhạc thơ của người khác.
Trân trọng kính mời quý bạn đọc thưởng lãm.
Bài hai mươi
Tôi ở đây có những ngày gió nóng
Một khoảng trời xanh bỗng nhớ vô cùng
Nhớ tóc mây bay nhớ chiều hanh nhẹ
Nhớ em về phơi áo giữa vườn xưa
Ðôi cánh tay em nắng vàng hôn khẽ
Hồn say nghiêng theo khóe môi cười
Nghe lá khô phai trên thềm mùa cũ
Dòng sông đời rồi mấy đoạn chia xa
Ở tuổi hai mươi yêu người vội vã
Tình qua nhanh như buổi xa người
Một nhánh sông trôi một lần ghé lại
Nụ hôn đầu nghe gió nóng vành tai
Tôi ở đây có những ngày buồn bã
Ngồi yên bên ngọn gió hát lưng chiều
Những chuyến xe lên dốc đời bỡ ngỡ
Bài hai mươi tôi viết tặng cho người…
Tiễn đưa
Khi em về chừng như đông sang
Cuối tháng Năm một mình thật lạnh
Ngồi nghe biển hát
Chiều qua nhanh
Đừng cảm ơn tôi
Tôi trả ơn người
Nụ cười thôi cũng đủ
Mai em về
Ta không đưa nhau
Theo mắt nhìn dịu vợi
Hàng thông xanh rì rào
Bàn chân ai qua
Làm người ở lại
Lần nào cũng buồn
Chậu quỳnh hương cuối vườn
Không còn hoa.
Ánh trăng tan
Buồn như áo em
Hôm nào ướt mưa đêm
Sầu như dáng em
Nhẹ gót bước qua thềm
Thôi mình lỡ mất nhau
Nát đi hy vọng ban đầu
Sao nụ cười tươi thắm
Ngày bỏ tôi
Em lấy chống
…
Tôi về Half Moon Bay
Đếm từng con sóng biển
Lòng buồn như sương mù
Từ độ ánh trăng tan.
Về San Francisco
Nhạc & Lời: Đặng Hiền
Tôi về bên chiều
San Francisco
Chiều lên con phố
Phố nắng mơ hồ
Tôi về bên chiều
Nghe đêm hắt hiu
Tình nghiêng lòng phố
Nghiêng nắng bên chiều
San Francisco
Nghe gió mơ màng
Lời tình cho em
Con phố riêng mình
Bên biển chiều êm đềm
Ngàn lời yêu em
Theo sóng chiều lên
Tôi về bên cầu
San Francisco
Ngày lên theo gió
Gió sớm ơ thờ
Tôi về bên ngày
Nghe mưa hắt hiu
Tình như lòng phố
Sương xuống mơ hồ…
May 01 – 2014
Em khóc trên ngực anh
Ý thơ: Lữ Thị Mai
Nhạc: Đặng Hiền
Em khóc trên ngực anh
Nụ hôn sen tháng Sáu
Để mình có được nhau
Làm sao có được nhau
Em khóc trên ngực anh
Lòng em như muối trắng
Mặn tình đến ngàn sau
Bờ môi buốt thật thà
Em khóc trên ngực anh
Tình ta như bão nổi
Cùng trôi trong thinh lặng
Em khóc trên ngực anh
Em khóc trên ngực anh
Nụ hôn hoa rã cánh
Chạm vào vỡ niềm đau
Để ta ngỡ được gần
(Oct 31 – 2014)
Chuyên mục:Nhân vật - Sự kiện, Tác giả - Tác phẩm
Trả lời