Uyên Nguyên: Đường đời có khi ta phải tựa vai nhau…

Tượng Thiên Thần của một vị ân nhân, Sơ Sen, tặng (Ảnh: Uyên Nguyên)   Mỗi tuần đưa đón cháu đến chùa sinh hoạt, tôi luôn say mê nhìn ngắm, lắng nghe các em vui chơi, học tập, tụng kinh, hát hò… Tôi thấy một khoảnh sáng của tương lai Phật giáo nằm ở nơi các đoàn sinh GĐPT. Mai sau, tất nhiên các em … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Đường đời có khi ta phải tựa vai nhau…

Uyên Nguyên: Thầy Quảng Thanh, chí nguyện lớn, thực hành lớn và, mới…

Hòa Thượng Thích Quảng Thanh, cố vấn giáo hạnh GÐPT Bảo Quang, chùa Bảo Quang, Santa Ana, California (Ảnh: Uyên Nguyên) Trước, sau, nhiều anh em huynh trưởng về sinh hoạt đơn vị GÐPT ở chùa Thầy, cũng lần lượt ra đi. Tôi cũng từng đến đây, rồi ra đi. Ở đây không phải là chuyện thương, ghét. Chùa Thầy đất rộng, lầu cao. Một tay … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thầy Quảng Thanh, chí nguyện lớn, thực hành lớn và, mới…

Uyên Nguyên: “Yên nghỉ nhé, những một thời yểu mệnh. Bài thơ bia chú khóc hư vô”

Thi sĩ TÔ THÙY YÊN (Ảnh: Uyên Nguyên) “Yên nghỉ nhé, những một thời yểu mệnh Bài thơ bia chú khóc hư vô” – Tô Thùy Yên, Bia Chú Bài thơ hay, nhưng nếu một ngày tâm tình gởi vào trong đó không thực hiện được, bài thơ hóa yểu mệnh? Yểu mệnh vì nó được sáng tác trong một “thời yểu mệnh”! Tâm tình … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Yên nghỉ nhé, những một thời yểu mệnh. Bài thơ bia chú khóc hư vô”

Uyên Nguyên: Tìm trong thế kỷ điêu tàn

Trốn vào đâu giữa sa mạc nắng rát. Ngôi giáo đường hoang phế trơ cây thập tự gồng mình chịu đựng gió bốn bề vi vu. Những bụi cỏ gai bật gốc khỏi bờ cát lăn tăn cuốn về một phương nào vô tận. Tôi đi tìm bóng mát cuộc đời như cơn khát ảo vọng bốc hơi. Trên chuyến xe thế kỷ bại trận nằm … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tìm trong thế kỷ điêu tàn

Uyên Nguyên: Không chỉ Huế chịu tang một mình!

    Riêng viết cho Cô, và nửa tôi, là Huế. 1. Ở tòa soạn, tôi nghe phong thanh các bạn đồng nghiệp kể lại, năm nay Cô không ưng được phỏng vấn! Mùa Xuân năm nào, vẫn còn rất nhiều người nhớ lại một ngày máu và lệ đẩm, mùa Huế chít khăn tang. Mậu Thân, 1968. 2. Chừ mà có ai hỏi, Cô … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Không chỉ Huế chịu tang một mình!

Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương

Ký ức già nua chỉ cho phép mình hoài niệm quá khứ một cách chung chung nhưng không cho phép mình nhớ rõ từng milimét kỷ niệm ấu thơ. Con đường cong cong dẫn ra bờ ao có cây đa to và ở đó truyền thuyết của người trong xóm kể có con ma hay giấu trẻ nít bỗng trở thành điều gì rất gần … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Như Bầu Vú Quê Hương

Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

Chiều vàng dịu nắng, những người bạn văn nghệ ngồi lại với nhau bên tách cà phê nóng không đủ sưởi ấm mùa Ðông xứ lạ. Lật từng trang sách còn mới mà hồn dạ lên men nỗi ngậm ngùi… “Người Sài Gòn bất đắc dĩ”, tựa sách đẩy mình về những ngày lao thân vào cõi mịt mùng lạnh cóng nghe tiếng gầm gừ … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Phận Người… Bất Ðắc Dĩ

Uyên Nguyên: ‘Đồng hoang mục tử chung tình’

Riêng viết cho Hương Tích. Xét sở học mình kém cỏi không thể giới thiệu những tác phẩm của Thầy, chỉ xin bộc bạch nỗi mừng, lo… Những năm sau này, khi có dịp về Nha Trang thăm nhà, tôi thường được mấy Dì kể lại trước đây gia đình có cả một hầm sách, báo và tư liệu giá trị của các học giả, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: ‘Đồng hoang mục tử chung tình’

Uyên Nguyên: Lâm Chung, Mới Biết!

  Tôi biết cô bé nhân dự một buổi tiệc sinh nhật ba tuần trước. Sau tiệc, cô bé đi theo một người bạn ghé nhà chơi, say khướt. Say cả trước khi cô đến dự tiệc sinh nhật. Nghe bạn nói. “Nó đang thất tình.” Sáng hôm qua, bạn báo cho biết, cô bé ra đi trong một giấc ngủ, có thể là một … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Lâm Chung, Mới Biết!

Uyên Nguyên: Quán* “Sân Hận”

Hai người bạn gặp nhau, trong lúc trò chuyện, Anh Sân chợt thấy anh Hận cầm chiếc điện thoại rất tầm thường, bèn hỏi: “Fone gì sao trông rẻ tiền vậy?” “Rẻ, lỡ bể không tiếc. Nhưng vấn đề không phải là vì tiếc.” Anh Hận trả lời. Chợt nhìn kỹ lại, thấy mặt kiếng có nhiều đường nứt chằng chịt như sắp vỡ, anh … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Quán* “Sân Hận”

Uyên Nguyên: Hơi Mẹ bốn mùa như gió… bồi hồi…

Hôm tuần rồi Bố ở xa về, có dịp ngồi với Bố và cậu em Út. Bố đem cho cái tượng người đàn bà ngồi thiền, mình chợt nhớ Mẹ! Lâu lắm, anh em mới gặp nhau, trông cậu Út giờ cao và đẹp trai như anh hai. Trong nhà mỗi mình mình bị lùn, và xấu. Ngồi một buổi, nhìn cậu Út mà thầm  cười, nhớ câu Mẹ hay đùa dưới mái … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Hơi Mẹ bốn mùa như gió… bồi hồi…

Uyên Nguyên: Em, làm sao hiểu thấu đời chim bay…?

Dòng sông chảy mãi không ra biển, lời chim cất giọng buồn buồn, vọng trong cổ tháp Po Nagar…. Po Nagar Dara; Po Rarai Anaih và Po Bia Tikuk, những nữ thần bảo vệ đất đai hùng mạnh, đã ngủ quên trong tháp!? Đọc tiếp Uyên Nguyên: Em, làm sao hiểu thấu đời chim bay…?

Uyên Nguyên: Di Chúc Cho Con Ngày 30 tháng Tư

(ảnh: Uyên Nguyên) Gửi hai con Nguyên Việt và Uyên Nguyên   ba mươi tháng Tư một ngày ba mươi chín năm vẫn khóc/cười khôn nguôi. Ba mươi tháng Tư một lần, ba mươi chín năm đủ ba mươi chín lần thắng/thua? ba mươi tháng Tư một hôm, cầm bằng Mẹ hóa “anh hùng chết con.” Nước non một tháng Tư buồn buồn nào hơn cái nỗi buồn con … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Di Chúc Cho Con Ngày 30 tháng Tư

Uyên Nguyên: Báo Hoa Ðàm, Trùng Trùng Nhân duyên

Các đặc san Hoa Ðàm đã phát hành trên Amazon Nhớ một đám bạn ta chừ, tan tác quá! – Uyên Nguyên Bây giờ đã gần 20 năm, tôi không nhớ rõ thuở ấy nhân duyên nào đưa đẩy mình tham dự phiên họp của Ban Hướng Dẫn Trung Ương, Gia Đình Phật Tử Việt Nam Tại Hoa Kỳ (BHDTƯ/GĐPT/VN/HK), năm đó tổ chức ở Bắc Cali, gặp … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Báo Hoa Ðàm, Trùng Trùng Nhân duyên

Uyên Nguyên: Thân phận “Người Vượt Biển”

Cảm nhận lúc đọc “BOAT PEOPLE” của Carina Hoàng “Trong rêu xanh ngân ngật bóng sơn hà Lướt hải phận về dưới trời cố quốc.” Viên Linh – Thủy Mộ Quan Anh Ðinh Quang Anh Thái gọi tôi sang văn phòng, rồi giới thiệu với chị Carina Hoàng, tác giả quyển “BOAT PEOPLE”, nhân buổi sáng hôm nay chị vừa đến toà soạn để làm … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thân phận “Người Vượt Biển”

Uyên Nguyên: “Văn Hóa Thuần Túy”

Thầy Tuệ Sỹ (ảnh: Facebook) Một ngày, bỗng, sợ chữ nghĩa! Khi chữ nghĩa trở thành một thứ của cải riêng, cho một triều đại, hay một đế vương. Và một ngày bỗng nhiên ngẫm ra, rằng, chữ sắt như dao, kẻ chơi dao có ngày đứt tay là nhẹ, nặng thì vong mạng! Một ngày, nghe người ta kháo nhau con chữ này, câu văn … Đọc tiếp Uyên Nguyên: “Văn Hóa Thuần Túy”

Uyên Nguyên: Zen

Hoa úa vẫn còn chút nuối, nên giữ thêm ít ngày. Hương thơm đã bay đi, thoang thoảng để lại mùi nước lợm. Nhiều tháng không ngủ giấc thường, đã thành thói quen. Hôm nay quyết tâm tắt đèn ngủ sớm. Quá nửa đêm mắt nhắm mà tâm trí vẫn xoay vần. Ðành bật dậy, chong đèn tìm sách đọc chờ mỏi mắt. Vớ phải quyển … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Zen