Trông cậy vào ai sẽ chống, chèo?

Những cái chết tự nguyện từ trong sâu thẳm, đều hàm chứa ý nghĩa thiết cốt nhất của nhân sinh, phản ánh rõ thực trạng xã hội. – Thích Ðức Nhuận 1. Sáng nay, trong lúc quay hình bản tin tivi cho ký giả Hà Giang, tôi có nghe thêm một vụ tự thiêu của đồng bào Việt Nam trước trụ sở chính quyền. Bản tin … Đọc tiếp Trông cậy vào ai sẽ chống, chèo?

Mất nước cách nào thì cũng đau!

Nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con. (Tản Ðà)   Vừng trăng trên trời thì cũng chỉ là vừng trăng duy nhất đó thôi. Nhưng tại sao có người kết tội “trăng già độc địa làm sao,”[1] lại có người ngợi ca “trăng mới là trăng của Rạng Ngời.”[2] Lại vì trăng mà Lý Bạch chết đuối. Trăng chỉ là trăng một vừng ấy thôi, … Đọc tiếp Mất nước cách nào thì cũng đau!

Ngày đi lững thững như khói bay

“Anh Nguyễn Ðình Toàn yếu hẳn, nhưng bịnh tình thì chưa biết là gì” – Anh Ðinh Quang Anh Thái vừa kể lại sau ngày hôm qua đến thăm anh Toàn tại nhà riêng. Nghe nhạc Nguyễn Ðình Toàn thì mê rồi, nhưng được ngồi nói chuyện với Anh thì thú vị hơn nhiều, kể cả những lúc Anh hoàn toàn im lặng, tay mân … Đọc tiếp Ngày đi lững thững như khói bay

Thoái Ðảng, quá trình tất yếu của sự đào thải

Chân dung Nhà văn Trần Độ, (Tranh sơn dầu của Họa sĩ Bá Việt) Sổ tay ghi chép báo chí: Những ngày gần đây, người ta thường xuyên nhắc lại hình ảnh của một vị tướng, và vì vậy, những gì liên hệ đến Ông, dễ khiến người khác liên tưởng đến những sinh hoạt thuần chính trị. Một vài ngày trước, độc giả của blog … Đọc tiếp Thoái Ðảng, quá trình tất yếu của sự đào thải

Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

Sáng nay Chú Huy Phương ghé tòa soạn trao cho một tập thơ cũ (2009). Đọc ngang “Bài hành khóc con,” dừng lại lâu lắm, mới đọc tiếp Viết thay cho Chú…   1. Tháng Tám nước lên ở một phương và lửa tràn ở một phương. Gió căng đẩy hết những hạt bụi bay về một phương khác mắt không nhìn thấy, nhưng cay! Tháng … Đọc tiếp Vào Thu cõi ngoài có lạnh!?

Ðảng đốn hết rường cột quốc gia!?

“Việc làm của mình là muốn bảo vệ đất nước, và tỏ thái độ bất mãn đối với cơ quan có thẩm quyền về thái độ của họ đối với hiện tình đất nước và đàn áp nhân dân.” – Phương Uyên Kết quả phiên tòa xử “tội yêu nước – chống đảng” đối với hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Ðinh Nguyên Kha cho … Đọc tiếp Ðảng đốn hết rường cột quốc gia!?

38 năm, còn nhắc hoài chiến tranh!

 Hình: NghCrr’s Facebook 1. Bạn đi xa về, tôi hỏi: “Có vui không?” Anh trả lời: “Vui có, buồn có!” Ừ, câu hỏi chiếu lệ dành cho bạn, một bận đi xa về thăm nhà ở bên kia nửa vòng quả đất. Quê hương sau những ngày “giải phóng” vẫn bừng bừng màu cờ đỏ bủa giăng khắp phố phường, tim người phập phồng trên ngọn … Đọc tiếp 38 năm, còn nhắc hoài chiến tranh!

“Dứt bão bắt đầu nước mắt”

  Một tay bám vào nẹp gỗ trên nóc ca-bin, một tay cầm cần lái, giữ đều cho ghe lúc nào cũng hướng tới theo đường dzíc dzắc. Bốn bề tối đen như mực, duy chỉ thấy sóng dữ trắng toát dâng cao chập chùng, như một giải khăn liệm chực quấn vào hai mươi bảy sinh mạng nằm bẹp trên ghe. Không ai ngồi … Đọc tiếp “Dứt bão bắt đầu nước mắt”

Trách nhiệm với ngôn từ

Ghi chép báo chí: Tinh thần trách nhiệm vì và đối với ngôn từ là một nhiệm vụ mà ngay trong bản chất đã có tính đạo đức — Vaclav Havel   1. Ngày 15 tháng Mười, 1989, cố tổng thống Tiệp là ông Vaclav Havel, trong buổi nhận giải Friedenprus des Deutschen Buchandels – Giải thưởng Hòa Bình của Hiệp Hội Phát Hành Sách … Đọc tiếp Trách nhiệm với ngôn từ

Như vầng trăng đã bạc

1. Chị đã định từ hồi tết Tây, rồi sang tết Việt. Chị em tuy vài bận gặp gỡ, nhưng không nhớ ra chút ân tình còn giữ sâu dưới đáy lòng, chưa trao. Sáng nay, Chị đến. 2. Món quà của Chị vì vậy, như một định mệnh vẽ ra từ bàn tay người họa sĩ, cũng thăng trầm như biển tràn xóa màu sóng, trôi lãng du … Đọc tiếp Như vầng trăng đã bạc

Bầu ơi, ai khóc niềm đau của Bí!?

Ảnh của Bằng, trong bộ ảnh ‘gây xôn xao dư luận bởi cái nhìn gai góc và thực tế về cảnh ngộ của những bạn trẻ đồng tính Việt Nam’   Ở đây, tôi không nghĩ cần thiết nêu ra việc ‘chống’ hoặc là ‘đồng tình.’ Càng không có điều gì để gọi là ‘thắng’ hoặc ‘thua.’ Vạn bất đắc dĩ chúng ta đưa nhau ra một tòa … Đọc tiếp Bầu ơi, ai khóc niềm đau của Bí!?

Lòng mình đôi khi rất mọn!

 lòng nào như suối cạn… (Hoàng Quốc Bảo)   1. Lúc dọn về đây, cây đào bên nhà đã cao lớn, hàng năm vẫn trổ hoa rực rỡ. Nhưng có điều tôi vẫn nghĩ nó là giống cây tự nuôi lớn và tự kết hoa vào mỗi mùa Xuân. Cây đào mọc giữa khoảng sân nhà tôi và nhà hàng xóm, mà trong thâm tâm, tôi … Đọc tiếp Lòng mình đôi khi rất mọn!

Có chung một nỗi nhớ nhà

Hôm Anh ra mắt tuyển tập ‘Một thoáng 26 năm‘ ở Viện Viện Học, California, tôi đến thăm và được Anh ký tặng cho một quyển lưu niệm. Hôm đó Anh bận bịu với khách, tôi nép riêng một góc, chỉ để nhìn và lắng nghe. Buổi ra mắt hôm ấy đông đảo thân hữu và độc giả yêu mến những bài ký và phóng sự của Anh, … Đọc tiếp Có chung một nỗi nhớ nhà

Uyên Nguyên: Trăng lặn về sông

1. Một chút nhớ, vừa đủ, để thu xếp mọi công việc đến thăm các anh trước ngày lễ. Buổi chiều đông giá, căn phòng vàng vọt ánh đèn đã quen thuộc tiếng nói cười cuối ngày. Anh Ngô Viết Xiêm lại quày vào bếp, bảo: ‘Triết tới mà không có gì nhâm nhi là không được!’ Dù cản mấy, anh vẫn cứ muốn làm. … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Trăng lặn về sông

Phi thuyết sở thuyết

Nhớ thi sĩ Huyền Không Tượng thiết trí giữa Tàng Kinh Các, bề bộn nhiều đồ vật mà phần lớn là sách. Song, vẫn có chỗ ngồi thưởng trà nếu thêm vài vị khách đến thăm, đàm đạo. Thỉnh thoảng về đây, ngang qua cổng tam quan chợt thấy lòng mình nhẹ nhỏm, dù Ôn đã vắng chùa từ nhiều năm. ‘Ðức Phật vẫn ngồi yên’ niêm hoa vi tiếu (zh:拈花微笑), Ca … Đọc tiếp Phi thuyết sở thuyết

Bay qua nỗi nhục, vinh…

Cảm nhận khi đọc tuyển Tập thứ 21 của nhà văn Phạm Quốc Bảo. Thủy chung, với cung cách thong dong tự tại, chỉ muốn ‘nhẩn nha tâm sự’ với bằng hữu quan tâm thời sự và, yêu mến chất văn chân phương, trong sáng của mình, nhà văn Phạm Quốc Bảo đã cho ra mắt thêm tác phẩm thứ 21, là ‘Tuyển tập Nhục/Vinh.’ … Đọc tiếp Bay qua nỗi nhục, vinh…

Khi hơi thở còn đầy

Ngay trong lúc mà chúng ta đang chuẩn bị khui những chai champagne, xẻ một con gà Tây để mừng mùa Lễ Tạ Ơn, thì chỉ vài hôm trước ở một nơi khác, có người Cha hôn lên trán đứa con gái mười tháng tuổi của mình, bé nằm bất động, nhịp thở đã ngừng do một trận không kích xảy ra ở Palestine. Ngay … Đọc tiếp Khi hơi thở còn đầy

Lời gọi Mẹ của những đứa con xa…

1. Không phải đơn thuần, mình đến đây, để hát. Ðến, trước hết, những tấm lòng Việt Nam tìm về với nhau, nhìn nhận lại thân phận mình, là những đứa con có chung một dòng máu của Mẹ, lưu vong! Mẹ Việt Nam ơi, chúng con vẫn còn đây! Mẹ Việt Nam ơi, chúng con vẫn còn đây… (Nguyễn Ánh 9) Chỉ nghe chừng đó … Đọc tiếp Lời gọi Mẹ của những đứa con xa…