Ngân Hà: Cập bến quê nhà và nỗi bi phẫn của các césar

Tác giả, Hòa thượng Thích Phước An (Ảnh: Vũ)   Lời tựa tập sách Đường về núi cũ chùa xưa của tu sĩ Thích Phước An có viết: “Trong tác phẩm Khơi mạch nguồn thơ Thi sĩ Seamus Heaney,người Ái Nhĩ Lan được giải thưởng nobel Văn chương vào năm 1995, Phạm Công Thiện đã viết một câu đầy xúc động: “Con người chỉ biết … Đọc tiếp Ngân Hà: Cập bến quê nhà và nỗi bi phẫn của các césar

Trần Tiến Dũng – Đôi dòng kính viếng anh Dương Nghiễm Mậu

Ngày trước, đôi ba lần tôi đến nhà thăm anh Dương Nghiễm Mậu, lần gần nhất, tôi đi với anh Trịnh Cung. Lần nào thăm anh Mậu, tôi cũng có ý ít nói để được lắng nghe hai vị đàn anh. Câu chuyện giữa một nhà văn lớn và một họa sĩ nổi danh từ thế hệ đáng kính trọng đều mở cho tôi thấy … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Đôi dòng kính viếng anh Dương Nghiễm Mậu

Trần Tiến Dũng – Từ sân của một căn nhà ngơ ngác

Sài Gòn/ Từ sân của một căn nhà ngơ ngác/ Ngồi với nỗi ám ảnh cá chết. Ngày cuối tuần này, cái cảm giác nhớ Melbourne, Sydney cứ làm tôi bồi hồi. Nhớ lại, mới hay rằng hầu hết các câu chuyện mà tôi đã trải lòng với bằng hữu thân quí trong những ngày ở Úc đều là các câu chuyện nặng lòng với … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Từ sân của một căn nhà ngơ ngác

Trần Tiến Dũng – Ngài Tổng Thống Mỹ chọn viếng chùa của người lưu vong ở Sài Gòn.

Chùa Ngọc Hàng có diện tích lên đến 2.300 m2. Công trình này được xây dựng từ năm 1892-1900 theo kiến trúc Trung Quốc. (Ảnh: Một thế giới) Trước giờ Tổng Thống Obama đến viếng chùa Ngọc Hoàng, xin trích đôi dòng lịch sử của ngôi chùa từ trang Wikipedia, để cùng các bạn chú ý đến một chi tiết, có tính biểu tượng chính … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Ngài Tổng Thống Mỹ chọn viếng chùa của người lưu vong ở Sài Gòn.

Trần Tiến Dũng – Ðô Thị Im Lìm và giấc mơ Ðỉnh Lửa

Feature image: Trần Tiến Dũng   1. Từ hai tuần nay, mình không có cảm xúc gì để viết bài mới cho blog. Vô cảm rồi chăng? Mình chợt thấy bất lực hoàn toàn trước những nỗi đau không thể chạm tới, để thoa dịu và chữa lành bằng bất cứ phương thuốc nào. Chỉ còn lại sự im lặng cô độc, như cách tỏ … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Ðô Thị Im Lìm và giấc mơ Ðỉnh Lửa

Trần Tiến Dũng – Khi Linh Hồn Mất Biển

Đàn cá lội về hướng tây nam bắt đầu từ cột cây số thứ ba trăm năm mươi lăm rẽ trái lội về phía núi núi Trung phần mở cánh tay xanh buồn của hoàng hôn và tiếng em trong gió khô không bụi bờ để bám níu “Anh coi, rồi những con cá sẽ trốn vào ống quần em rồi cá làm em nhột … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Khi Linh Hồn Mất Biển

Trần Tiến Dũng – Bạo Lực đường phố phải chăng là lối hành xử sinh tồn trên đường phố?

Tin nóng trên các trang mạng cá nhân về một thanh niên 24 tuổi, anh Võ Thanh Quang tử  vong sau vụ va quẹt xe trên đường phố. Việc này, khiến người bàng quan nhất cũng phải giật mình.  Đây không phải là lần đầu chỉ vì va quẹt giao thông dẫn đến giết người, nhưng là lần đầu tiên, nghi can được xác định … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng – Bạo Lực đường phố phải chăng là lối hành xử sinh tồn trên đường phố?

Trần Tiến Dũng: Cái chết oan của một thiếu niên và khu vực tùy tiện xét lại luật pháp

Một bài viết súc tích của nhà thơ Trần Tiến Dũng, như tiếng gõ cửa đến từng ngôi nhà của các nhà lãnh đạo Việt Nam, dường như quá hạnh phúc nên quên mất xã hội mà mình cai trị đang ở tình trạng như thế nào. – Tuấn Khanh Quốc hội Việt Nam hôm 28/11/2014 thông qua Nghị quyết phê chuẩn Công ước của Liên Hiệp … Đọc tiếp Trần Tiến Dũng: Cái chết oan của một thiếu niên và khu vực tùy tiện xét lại luật pháp

“Miếng ăn là miếng tồi tàn”

Chiều muộn, đường Rạch Bùng Binh, cụ bà hương mặt về phía cầu Lê Văn Sĩ, sau cầu là đỉnh tháp chùa, phía sau, phía sau xa hơn nữa là gì? Cụ bà ngồi gần đám xe gắn máy hối hả, gần hơn là cái xe bán bánh xèo, gần hơn nữa là đống rác bám miệng cống, nhưng gần đến mức như là một … Đọc tiếp “Miếng ăn là miếng tồi tàn”

là khi cánh cửa được mở ra…

Lời dẫn: Những luồng điện chạy ngang người, giật bắn. Những mảng màu xanh như mặt người lầm lì cứa ra không còn chút máu. Cơn ác mộng đỏ! Những vết thương biết đau nhức, ngoe nguẩy, khi bị xát lên đó chút muối mặn, chờ ngày kéo da non. Có một cõi văn chương bay ra ngoài, cao và xa hơn, rào rạt trên những đô … Đọc tiếp là khi cánh cửa được mở ra…

ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Lời dẫn: Mỗi lời ấy viết ra, không chỉ là thơ, làm thú tiêu dao với trời với đất. Mỗi lời ấy là tiếng thì thầm của đất Mẹ, nứt nẻ, chực ngày vỡ, òa. Oà lên tiếng cười lẫn tiếng khóc, mừng, tủi! Những dòng kênh oằn oại hình chữ S, đen đủi như bao phận người đen đủi. Tuổi thơ cùng những giấc … Đọc tiếp ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*

Lời thưa: Lâu rồi, xém đã quên mất trong blog của mình có mở mục này – “Chuyện rất thường và, rất thương tâm” – nhằm ghi lại những mẩu chuyện của bằng hữu đó đây, kể về cảnh sống quê nhà, của một tầng lớp hầu như đã bị bật gốc ra ngoài xã hội, nhưng “tôi vẫn cố bám lấy đất nước tôi.”  Những mẩu chuyện, bài … Đọc tiếp Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*