Siêu Tuệ: Sấm ngôn vọng qua linh hồn NIETZSCHE – BODHIDHARMA

Ảnh minh họa

 

DIỆU VIỆT

Trúc biếc đầu ghềnh rung bóng nguyệt
Làn mây khẽ gợn nước trong veo
Môt chiếc thuyền nan chàng đạo sĩ
Đưa tay khẽ vớt dưới chân bèo

SIÊU ĐỊNH

Vô niệm tâm đắc trụ
Ly khởi thể vô sanh
Tinh diệt thể hư không
Vô sanh niệm chân như

LY THỂ

I
Từ mõm đá chơi vơi
Ngút ngàn hơi thở lạnh
Đưa tay cột sương rơi

II
Từ thung lũng sâu ngó xuyên đỉnh núi
Ngọn lá non xanh mướt khung trời
Đá găm đất lạnh mặc thời gian
Cây nứt vỏ trong đêm tĩnh lặng
Suối vo ve ngọn cỏ bên bờ
Im lặng như sấm nổ
Đêm chìm những con sao

III
Ta hét to lên trong uất nghẹn
Ta im lìm trong rạo rực miên man
Gầm hơi thở lại cho đêm chìm sâu xuống
Nén hết âm thanh cho tiếng nói vũ trụ tan tành

IV
Bước đi diệu vời trên sương núi
Ngoảnh lại đôi mắt rung rinh giọt nước soi
Con chim bay qua, vô biên vụt hiện
Cảm niệm mơ màng vô thức biến nhanh
Con thú lạc đêm rừng khuya sương điểm
Lá khẽ hôn cành mây bay đụng gió
Đá vỡ gót chân mềm sen nở
Giải thoát nào cầu chẳng niệm vô biên
Gót chân mài trên đá
Thân ngồi rã hư vô
Tính căn sâu vi diệu
Tâm thể chẳng niệm cầu
Có không treo đầu gió
Không có lạc mây bay
Khoảnh khắc nào chưa điểm
Vô niệm xanh rêu ngồi

V
Cúi mặt chau mày hơi thở quăng trên đá
Âm u miên viễn lạc bước hoàng hôn
Vồn vã tấm thân mòn khoảnh khắc
Dấu vết thiên thu thấp thoáng trùng trùng
Từ núi lạnh vụt trông vào định thể
Chập chùng mày thoang thoảng ý thức bay
Ghềnh đá cheo leo vực sâu biền biệt
Ngó bầu trời xanh cảm niệm miên trường
Ngủ thu không đôi mắt thiu thĩu

VI
Từ định thể ngó mình xuyên ngũ uẩn
Đại định vòng khung nhẹ bốn nàng thơ
Nàng mộng huyền si tình trên cát trắng
Dịu dàng thay mềm mại trụ bao la
Nàng uyển chuyển khẽ đưa hồn phiêu lãng
Nẻo ái ân nóng bỏng tụ tinh không

VII
Từ đại định xuyên mình qua sáu nẻo
Cõi nào mư bằng trần cảnh duyên duyên
Say ảo mộng sáu chàng ưa phiêu lãng
Căn duyên này trần cảnh nọ giao du
Ái ân nào chưa thỏa mộng thiên thu
Tình đắm đuối tình say tình điên dại
Thỏa mãn nào chưa đến tuyệt phi vô
Còn đắm đuối còn say còn giao cảm
Lạc bước đường trần căn duyên thúc chặc
Vô niệm chưa về trần cảnh hữu duyên
Giao động cung mây vô biên uyển chuyển
Cảm niệm xin về nơi trụ chân không

VIII
Bốn phương dìu dặt tỉnh tỉnh
Vũ trụ im bặc vô biên
Tư tưởng toát bay đầu óc bể nát
Đá nẻ xin về dấu trụ hư vô

IX
Từ vực thẳm bước chân gầm nổ sấm
Tử thi rã rời trôi dạt vô biên
Dấu chân con thú dữ mây khoả lớp
Lạc nẻo thôi đường đã biệt tăm
Còn ta, ta đứng ngắm mình vạn nẻo
Đá mòn chân lún diệt không không

X
Nẻo cát phù du vô định thể
Vô niêm vô biên
Đá nát không gian phai lộng gió
Âm thầm giao biệc mặc thiên thu

XI
Ta từ trong đại dương đi ra
Mang thân hình cát bụi
Ta từ trong đá lửa trồi lên
Mang hình hài vô niệm

XII
Ta từ trong đại thể hiện hình
Mang tâm hồn vĩ đại
Sống cảm ứng không gian
Đi âm thầm xoay ngược vú thời gian
Nút sữa tanh hơi dãi dầu lạc lõng
Vời vợi trùng trùng giao ứng trầm luân
Xiết chặt vô thức cho tan cung cảm
Diệu vời lay động giới định không mòn
Lá rụng tuyệt thu hơi thở ầm ầm
Lặng nẻo muôn trùng trí huệ vô biên

XIII
Giải thoát mong cầu chi mòn mỏi
Không gian trầm lặng mộng bào ảnh

XIV
Thuyền nan như lộ diệt ba đào
Sóng cả trùng trùng ngọn chiêm bao
Trí huệ siêu huyền chẳng đối tâm
Vọng niệm thôi sanh vùng biến ảo
Lộ diệt tâm còn chẳng biến tâm

XV
Đại thể phiêu bồng trong đại định,
Thâm trầm tri liễu không danh tướng
Âm âm miên viễn không không lồng lộng
Lồng lộng miên trường giữa không không

SIÊU TUỆ
trích Tư Tưởng Số 5 (Năm 1970)



Chuyên mục:Tác giả - Tác phẩm, Tác giả, tác phẩm, Văn Chương, Văn Nghệ PG

Thẻ:, ,

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.