Còn ai khóc cho tâm nguyện chưa tròn…?

Nhớ trưởng niên Tâm Hòa Ngô Mạnh Thu, và thương về anh chị em 2 miền GÐPT Quảng Ðức Nguyễn Vũ Hoàng Cương hứa từ hai tháng trước, khi nào sách và CD xong sẽ gởi tặng mình. Hôm nay nhận được, vui mừng khôn tả! Lật mấy trang ngâm nga lại vài nhạc khúc của Anh, chợt thấy mình nhớ và tiếc. Nhớ quá một thời áo Lam. Tiếc … Đọc tiếp Còn ai khóc cho tâm nguyện chưa tròn…?

Ấm lạnh quê người*

Vừa tới, Cô méc liền: – Tuần trước ổng mê man, nói sảng… Tôi thừa dịp ghẹo: – Thế chú có gọi tên bà khác không? Cô nói không. “Nhân lúc ổng mê, cô check điện thoại hết rồi….” Hahaha! Ác liệt thật! Chú nằm nhũng, cười hề hề. Cô nói thêm, “mê man vậy đó, nhưng khi tỉnh chẳng nhắc gì vợ con, chỉ nhắc … Đọc tiếp Ấm lạnh quê người*

Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

Thân gởi Tâm Hằng, nhân em nói “nhìn sắc mặt(anh) không tươi lắm”  Bịnh một phần, bận một phần, nhưng chính là chán! Viết đôi khi cũng chán! Những lúc không nghĩ ra đề tài mới để viết cũng cảm thấy chán! Nhưng chán kinh khủng là khi có rất nhiều đề tài mà không thể viết thành chữ nghĩa gì được. Ðó là những bản … Đọc tiếp Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

Viết lúc đang sốt…

Một năm 365 ngày như cỗ máy xe chạy lâu đúng chu kỳ cũng cần thay nhớt thay timing belt và thay bánh mới. Vừa ra Giêng chúi nhủi vào trận cúm kinh niên. Trong cơn mê sảng thấy người con gái từ tranh Kwan bước ra trần truồng, mở chai rượu Osin mời mọc. Tôi hỏi nàng từ đâu đến? Nàng nói từ trong chuyện … Đọc tiếp Viết lúc đang sốt…

Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Ở ngay lúc này, anh lại gởi mình một ca khúc mới vừa sáng tác, chỉ khiến mình ngồi ngơ ngẩn rất lâu, cổ họng đắng ngắt và hai mắt chực cay sè! Nhớ anh, nhớ luôn người bạn từ thuở thiếu niên thâm thiết nghĩa tình của anh nữa. Hẳn, bây giờ ở một cõi nào thi thoảng, mình vẫn mơ thấy rất thật, … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Thương bè bạn, lay lắt một cuộc chơi…

Happy New Year! Ừ thì cũng gọi là vui…

Tết (Tây) rồi, nói cái gì vui vui đi, ai cũng bảo vậy. Hầu như những bài viết trên Blog Uyên Nguyên, một năm qua, rầu rầu! Mà rầu thiệt! Ngẫm lại mình vui, cái vui chỉ thoáng chốc, còn nỗi buồn miên man bất tận mỗi khi nghĩ về nơi chốn quen, có người thân. Tôi nhớ bộ điệu của họa sĩ Trịnh Cung, đứng … Đọc tiếp Happy New Year! Ừ thì cũng gọi là vui…

Uyên Nguyên: Lạc chân xa, chợt nghe tiếng gọi gần…

  Một chút lòng dâng lên phương trượng Phổ Đà Sơn, Hòa thượng Thích Bổn Đạt, và thương về anh chị em lam viên Long Hoa (Pulau Bidong-Sungei Besi) hoan hỷ chuẩn bị 25 năm hội ngộ Tình Lam, 2015 1. Trong rất nhiều tập thơ của nhà thơ Luân Hoán, tôi vẫn thích nhất tập “Mời em lên ngựa.” Và giữa ba mươi mốt … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Lạc chân xa, chợt nghe tiếng gọi gần…

“Ðòi” chứ mắc gì phải “kiện”?

Anh Ðỗ Trung Quân viết một status trên tường facebook, ta thán! Chị Hồng chờ đợi sang ngày thứ chín, vẫn không thấy động tĩnh gì. Nhưng nếu không phải là chín ngày, thì có thật là ba năm như anh Lập nói!? Thật ra chín ngày hoặc ba năm chưa phải là nỗi lo, nhưng lo vì hệ thống hành pháp của nhà nước … Đọc tiếp “Ðòi” chứ mắc gì phải “kiện”?

Dám “can tội” và “nhận tội”, hỏi lòng còn mấy ai!?

Còn bốn ngày nữa Bọ về, giả dụ, theo tin đồn. Người ta đưa tin Bọ “nhận tội” và, “xin được khoan hồng.” Tôi không biết là Bọ có sợ bản án chưa phán xét của chế độ độc tài hay không? Nhưng chắc chắn còn có một thứ án chung thân khác nữa, dễ khiến mình chết ức một đời: Dư luận. Năm ngày … Đọc tiếp Dám “can tội” và “nhận tội”, hỏi lòng còn mấy ai!?

Duy Ngã Độc Tôn – 惟我獨尊

1. Mãi mê làm việc, nhác thấy đồng hồ còn vài phút là đúng 4:00 giờ chiều, biết đã trễ rồi, nên đành hủy cuộc hẹn khám bác sĩ. Tất nhiên ai chả biết là điều không nên, nhưng chừng mươi năm nay mình chẳng quan tâm đến việc khám sức khỏe định kỳ. Không phải sợ chết, mà kỳ thực sợ khi đi khám, … Đọc tiếp Duy Ngã Độc Tôn – 惟我獨尊

Tình đầy ắp như trăng tròn non cao

Ghi lại chút tình thâm Mươi mười năm trước, mình sống ở Gardena, thỉnh thoảng Anh Ngô Mạnh Thu từ Santa Ana “đột kích” lên thăm, chả thèm báo trước. Anh thường đứng ở đầu ngõ, gọi điện thoại để mình chạy ra, trao cho hộp bánh, hộp kẹo, có khi là một quyển sách, rồi về. Thuở ấy cầm những món quà nhỏ của … Đọc tiếp Tình đầy ắp như trăng tròn non cao

Ngửa trời nghe tiếng than dộng ngược…

Sài Gòn Không Có Ðất, tác phẩm của nhà văn Nguyệt Lâm Sống xuất bản lần thứ nhất tại Hoa Kỳ. Bìa: Uyên Nguyên   1. Tôi đọc tác phẩm của Chị kỹ hơn, sau khi có được ấn bản chính thức mang từ nhà in về: SÀI GÒN KHÔNG CÓ ÐẤT. Má đau đớn, quằn quại, tay chân má lạnh như người chết, Mỵ đưa … Đọc tiếp Ngửa trời nghe tiếng than dộng ngược…

Tiễn bạn về Quê…

Chở bạn ra phi trường, trên xe, mượn những câu chuyện thời sự kể cho qua hết con đường ngắn nhưng dài thượt nỗi buồn. Tiễn bạn về! Mấy mươi năm, tôi vẫn mang tâm trạng hiu quạnh mỗi khi có bạn sang thăm, rồi trở lại Việt Nam. Lòng tự hỏi, bạn về có vui không? Và tôi ở lại, có vui!? Tiễn bạn … Đọc tiếp Tiễn bạn về Quê…

Chờ nhau những tình cờ, sau…

1. Hôm qua, em gởi cho tôi một tin nhắn. Bye bye! Tôi vội vã hỏi han, nhưng bặt âm tín. Ðúng như em nói trong lời chia tay, em từ giã facebook… Qua màn ảnh ảo, dòng chữ em viết vội, tôi nghe thấu tiếng em buồn buồn. Tôi buồn lây! 2. Vài tuần qua công việc đa đoan, tôi vô tâm không để … Đọc tiếp Chờ nhau những tình cờ, sau…

Thơ Ðặng Phú Phong: Chữ thật “đắc” khiến người sau khóc, mừng…

Cũng rời, rạc theo thơ “Nỗi buồn Tháng Bảy” của nhà văn Ðặng Phú Phong, Vô Tâm phát hành 2014 1. Lớn lên, già đi là lẽ tất yếu. Tháng Bảy trở nên, riêng tôi, gợi lại một nỗi buồn. Cái tôi hình thành, hiện diện, sau tiếng khóc òa. Từ đó tôi thành tôi, ngo ngoe, vòi vĩnh. 2. Ðọc “Nỗi Buồn Tháng Bảy,” tựa thi tập mới … Đọc tiếp Thơ Ðặng Phú Phong: Chữ thật “đắc” khiến người sau khóc, mừng…

Lạy hạt Bụi bay trên mây…

Mây bay đầu núi kéo trời lên xa… – Nguyễn Xuân Hoàng, Mang Mang  1. Anh hẹn khi nào xuống sẽ đi cà phê với em. Nhưng Anh không đến, không bao giờ đến nữa. Ðiều đó dễ hiểu, vì Anh bệnh! Em hẹn với lòng em sẽ lên thăm Anh, vậy mà! Thực tế đời sống áo cơm đã níu đôi chân chùng lại, … Đọc tiếp Lạy hạt Bụi bay trên mây…

Cám ơn nhạc dìu tôi trôi giạt về…

1. Một hộp thư lạ ghi tên người gởi cũng lạ, chứa đựng mấy đĩa nhạc của nàng ca sĩ và chàng nhạc sĩ thoáng nghe tên, còn rất lạ (với mình)… “Nguyên Hà – ÐỊA ÐÀNG 2 – 11 new song by Quoc Bao.” Em đã về ở nơi giấc mơ, áo quên cài… Môi uống chén cho vừa say Em đã nằm trọn … Đọc tiếp Cám ơn nhạc dìu tôi trôi giạt về…

Tâm tình của Biển

Một hôm, mình chạy sang nhà chú Bạch, bạn của Bố, cũng là một cựu sĩ quan Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa, nài nỉ: – Chú chú, ở Việt Nam ông Ðỗ Trung Quân làm quá! tặng cả tranh bạc ngàn cho Nhịp Cầu Hoàng Sa, giờ mình làm cái gì là lạ, có ý nghĩa để tặng nhóm anh em có lòng với … Đọc tiếp Tâm tình của Biển