Quả táo Eva

Em nỏn nà tròn trịa quả táo anh chưa cắn ngập răng đã ngọt lịm môi. Buổi sáng em ngồi ngước nhìn mặt trời chưa tỏ, tối dạ anh mà sao rực rỡ một góc ngồi. Phím chữ lóng cóng đôi bàn tay, cây đờn sến không phát ra âm mà sao lòng rộn rã… Ngày 26 tháng Chín, 2013 UYÊN NGUYÊN Đọc tiếp Quả táo Eva

Nguyễn Tấn Cứ, chơi thơ lút cán đời mình…

Ðọc thơ Nguyễn Tấn Cứ đăng trên các diễn đàn Tiền Vệ, Da Màu, Văn Chương Việt   Như tiếng chát vỗ trên da thịt của gã say tình, thơ Nguyễn Tấn Cứ là thanh âm, ảnh chiếu đam mê của đời sống tục lụy, nhưng nhờ thơ, mà thơ mộng. Mưa mưa bạc bạc vàng vàng Xanh xanh biếc biếc một hàng cô đơn Hoa hoa lá … Đọc tiếp Nguyễn Tấn Cứ, chơi thơ lút cán đời mình…

là khi cánh cửa được mở ra…

Lời dẫn: Những luồng điện chạy ngang người, giật bắn. Những mảng màu xanh như mặt người lầm lì cứa ra không còn chút máu. Cơn ác mộng đỏ! Những vết thương biết đau nhức, ngoe nguẩy, khi bị xát lên đó chút muối mặn, chờ ngày kéo da non. Có một cõi văn chương bay ra ngoài, cao và xa hơn, rào rạt trên những đô … Đọc tiếp là khi cánh cửa được mở ra…

thêm chi cái rộn, cái ràng thế nhân…

 ghi lại một đoạn đối thoại trên fây…   Bạn trên fây, ở Việt Nam, thường xuyên gởi cho mình những câu hỏi, hỏi về mình. Thoạt đầu cứ ngỡ là điều tất nhiên, vì dễ hiểu thôi. Tìm hiểu lẫn nhau để kết bạn tâm giao, mong có sự lâu dài, dù trên một thế giới ảo cũng là sự cần thiết. Nhưng ngày lại ngày, bạn vẫn hỏi … Đọc tiếp thêm chi cái rộn, cái ràng thế nhân…

Có nghe đời lặng, hết, những xôn xao!?

  1. Lái một giờ đồng hồ và trở về một giờ đồng hồ, cộng lạc và kẹt xe trên xa lộ CA – 2 buổi chiều thứ Bảy ngược lên hướng Bắc, đường đi thành ra bốn giờ xe bon bon dưới vòm cao xanh và hai bên núi núi vây trập trùng, như ép thời gian ngắn bớt lại. Và vì lòng hân … Đọc tiếp Có nghe đời lặng, hết, những xôn xao!?

Uyên Nguyên – Phận người tôm, tép ở lọp…

 Bám bờ (ảnh: Uyên Nguyên) 1. Nhân đọc bài “Miền Tây lộng lẫy” của Kao Nguyên vừa đăng trên blog, anh Nguyễn Ðình Bổn kể chuyện làm rể hai chục năm ở miệt vườn. Trong đó, anh nhắc lại câu nói ruột rà: “mút mùa lệ thủy,” rồi cao hứng viết thành truyện ngắn gửi cho blog Uyên Nguyên liền trong đêm. Ban khuya, ngồi đọc truyện anh viết, mỗi … Đọc tiếp Uyên Nguyên – Phận người tôm, tép ở lọp…

Mèn đéc, thương dân miệt vườn!

… Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn. (Tuệ Sỹ, Không đề) Hôm nay thấy hắn ở đây, ngày mai đã ở một nơi xa, khác. Cuộc đời hắn là những bước chân trượt dài, bất định. Hắn không thích ở một nơi mà người ta bảo hắn ngồi là phải ngồi, đứng là phải đứng. Ở cái … Đọc tiếp Mèn đéc, thương dân miệt vườn!

ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Lời dẫn: Mỗi lời ấy viết ra, không chỉ là thơ, làm thú tiêu dao với trời với đất. Mỗi lời ấy là tiếng thì thầm của đất Mẹ, nứt nẻ, chực ngày vỡ, òa. Oà lên tiếng cười lẫn tiếng khóc, mừng, tủi! Những dòng kênh oằn oại hình chữ S, đen đủi như bao phận người đen đủi. Tuổi thơ cùng những giấc … Đọc tiếp ghê sợ hơn là thứ ứ đọng không chảy*

Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*

Lời thưa: Lâu rồi, xém đã quên mất trong blog của mình có mở mục này – “Chuyện rất thường và, rất thương tâm” – nhằm ghi lại những mẩu chuyện của bằng hữu đó đây, kể về cảnh sống quê nhà, của một tầng lớp hầu như đã bị bật gốc ra ngoài xã hội, nhưng “tôi vẫn cố bám lấy đất nước tôi.”  Những mẩu chuyện, bài … Đọc tiếp Chuyện rất thường và, rất thương tâm! (Kỳ 3): Số nào thay nổi phận người?*

Giấy thơm tình bầu bạn

Quanh quanh những nỗi buồn thừa mứa, thỉnh thoảng vẫn có chút niềm vui hiếm hoi tình người, vừa lúc kịp vực ta dậy từ đáy giếng cạn khô ánh mặt trời. Ta không chết vì ngộp hơi, mà vì khản tiếng gọi… Cám ơn chị Lưu Diệu Vân đã điểm xuyết một nụ cười nhẹ lên đời sống. Tờ báo hay và đẹp! Thơm … Đọc tiếp Giấy thơm tình bầu bạn

Tiếng nói vô cùng tiếng nói câm…*

1. Buổi sáng thức dậy, lòng chợt nhẹ như tơ, thấy đời là những dòng sông lặng lẽ, cuộn xa bờ. Bạn bè đâu đó vẫn mang chung một niềm ước vọng, an lành! Mạch sông chảy trôi, đã băng qua những ghềnh, sẽ tấp giạt mấy bến. Nước có đau phận dặm trường, và đá có còn phũ sầu rêu phong. 2. Buổi sáng bừng mắt trông … Đọc tiếp Tiếng nói vô cùng tiếng nói câm…*

Người không đi sông núi có buồn đi…

1. Mình vô tình hỏi, “nơi đó có yên vui?” Chị trả lời bông đùa, nhưng nghe ra có điều gì thật cay đắng, “vui thì có vui, nhưng yên thì không!” Những ngày này Sàigòn thật ngột ngạt, như một nhà tù. Người ở trong bốn bức tường và ngoài, có khác gì nhau nếu mang cùng một tâm thức khát khao tự do. Giờ ngó … Đọc tiếp Người không đi sông núi có buồn đi…

Tựa vào lòng nhau

Đoản khúc “Niềm Vui cho Người 2”   Bạn hữu yêu nhạc, đem tiếng hát dâng người. Không phải chỉ hát vì niềm vui thú riêng thôi, mà niềm vui mong được san sẻ đến với mọi người. Trong ý nghĩa nào đó, niềm vui bạn vừa trao đi là thời khắc hạnh phúc đến với mình đầu tiên. Tôi tin các bạn luôn tìm … Đọc tiếp Tựa vào lòng nhau

Yêu nhau thật thà

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió (TCS)   1. Những người hạ thủ gây nên tang thương cho một thành phố, đã chọn sẵn cho mình con đường ngắn và cụt. Dầu sao thì Boston đã hồi sinh những ngày bình yên, nhưng có thật nguôi hết niềm thổn thức! Ðêm Boston vẫn hắt hiu những ngọn nến buồn lòng chực tàn lụn. Vẫn … Đọc tiếp Yêu nhau thật thà

Uyên Nguyên: Tháng Tư bóng đè

Ngày đã vào giữa tháng Tư, buồn man mác! Buổi sáng những vạt mưa lớt phớt bay qua thị trấn Little Sài Gòn, dù không ồ ạt như một trận bão, nhưng dội lại những âm vang nẫu ruột. Buổi sáng cầm trên tay tuyển tập thơ và văn của Nguyễn Ðức Kiên vừa đem từ nhà in về tòa soạn, lật từng trang ngang qua … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Tháng Tư bóng đè

Thơ Lê Giang Trần: Vãng sanh hết những hôn trầm nhân duyên

Buổi tối đọc thơ Lê Giang Trần ở Mặc Cốc  Lòng luôn niệm Ðại Nguyện Ðịa Tạng Vương Bồ Tát là nhịp tim nhịp thở khởi niệm là nương nhờ thậm thâm là chân thật ôi tâm Kinh Kim Cương đã quay về Pháp Cú tỉnh dậy giữa khuya lơ nằm im theo hơi thở. (Tim lưu vong, tr.129) Trạm Người Quá Bước, là cuộc … Đọc tiếp Thơ Lê Giang Trần: Vãng sanh hết những hôn trầm nhân duyên

Lòng còn đau hướng quê nhà

Bà Mẹ rúm người, ngồi co ro bên vệ đường, chiếc áo Bà Ba không đủ ấm, chiếc nón Bài Thơ làm vật ngửa tay xin tình người, và đôi mắt em rưng rứt nỗi chờ trông. Nơi sâu tận lòng người, có còn rủng rỉnh chút lòng đoái hoài cho em, vừa trở cơn đau dạ. Trên Con Ðường Việt Nam hôm nay, ngót hơn một phần … Đọc tiếp Lòng còn đau hướng quê nhà

Uyên Nguyên: Gầm hơi rú dại ngất ngứ…

… đọc hết 30 bài trong Tám Câu Lục Huyền Âm  của nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ. Ấn hành 2013 Chữ thống thiết vang vang Âm gầm hơi rú dại ngất ngứ! thơ “một tiếng lạnh hư không” Ngày 21 tháng Ba, 2013 UYÊN NGUYÊN Thi tập TÁM CÂU LỤC HUYỀN ÂM Q&P Productions ấn hành lần thứ nhất, 2013 Email: nguyenluongvy@yahoo.com (714) 260-5572 Thơ Nguyễn Lương … Đọc tiếp Uyên Nguyên: Gầm hơi rú dại ngất ngứ…