Không “like” không phải là “không like!”

Lan man facebook 2 1. Tết Việt lạnh vì đang giữa mùa Ðông giá phương ngoại, nhưng cái lạnh ở Cali không lạnh lắm như những tiểu bang Ðông Bắc Mỹ, không chỉ nhờ thời tiết mấy hôm nay nắng đẹp, mà còn có những lời chúc tụng tốt lành. Cao điểm nhất là ba hôm nay tôi nhận nhiều tin nhắn qua điện thoại, email, và giờ đây … Đọc tiếp Không “like” không phải là “không like!”

Bóng Xuân nhạt nhòa…

1. Mùng Một Tết muốn trốn luôn ở nhà. Hơn nửa ngày bạn réo quá mới chịu ra đường. Bolsa nhiều chùa, đi hoài vẫn chưa thấy hết. Tao nhân mặc khách ùn ùn đổ về khiến đường xá tắt tị ở những ngõ ra vào. Kèn xe thúc hối, thay phiên nhau giật inh ỏi! Tết ở đây tất nhiên không thể giống Tết quê nhà, và … Đọc tiếp Bóng Xuân nhạt nhòa…

Sao vẫn để lòng nôn nả vô duyên!?

1. Hơn một tháng nay, mỗi ngày tôi phải đi và về bốn lượt trên xa lộ 405 trổ xuống downtown Long Beach chen chúc cộ xe. Công việc lâu nay vốn lúc nào cũng khiến mình nôn nả, nay lại càng nôn nả hơn, bởi thời gian ngồi sau tay lái choáng mất gần hai giờ đồng hồ, chưa kể kẹt xe vào giờ giao điểm. Ngày đã ngắn, cảm tưởng … Đọc tiếp Sao vẫn để lòng nôn nả vô duyên!?

Giữa cái xấu đang mạnh hơn, vẫn có điều tốt đẹp nhiều hơn…

Hình: Cụ Phan Thị Thê, 87 tuổi – người mẹ tử sĩ Hoàng Sa (trung sĩ Phạm Ngọc Đa) cuối cùng còn sống.  Chị Liễu Nguyễn ở xa gởi cho hai tấm ngân phiếu, một để thỉnh ít tác phẩm của tủ sách Hương Tích, tấm ngân phiếu $100 còn lại mua tập thơ “Nhìn từ xa… tổ quốc” của nhà thơ Nguyễn Duy, với lời nhắn yểm … Đọc tiếp Giữa cái xấu đang mạnh hơn, vẫn có điều tốt đẹp nhiều hơn…

Tôi biết dừng lại, lắng nghe… tôi…

1. Ngày hai buổi đi và về, tôi vẫn thấy người đàn ông trung niên đứng ở ngõ exit Long Beach trên xa lộ 405 North. Sáng sớm độ 8 giờ ông đã đứng ở đó. Chiều về, 6 giờ, ông cũng còn đứng ở đó. Vẻ mặt ông không đau khổ, nhưng phảng phất nét âu lo. Dưới chân gầm cầu xa lộ, tôi thấy tấm chăn … Đọc tiếp Tôi biết dừng lại, lắng nghe… tôi…

Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

Thân gởi Tâm Hằng, nhân em nói “nhìn sắc mặt(anh) không tươi lắm”  Bịnh một phần, bận một phần, nhưng chính là chán! Viết đôi khi cũng chán! Những lúc không nghĩ ra đề tài mới để viết cũng cảm thấy chán! Nhưng chán kinh khủng là khi có rất nhiều đề tài mà không thể viết thành chữ nghĩa gì được. Ðó là những bản … Đọc tiếp Tại sao “sắc mặt anh không tươi!?”

“Biết mà không nói có bất nhân – Nói mà không nói hết có bất nghĩa?”

Một người bạn ở Việt Nam nhắn cho tôi qua Facebook, đại khái những thể loại sách như Bên Thắng Cuộc của Huy Ðức, Ðèn Cù của Trần Ðĩnh hay, tương tự, vẫn có thể tìm được ở Việt Nam. Tất nhiên phần lớn là những bản sao. Bạn kể, tìm thì có chút khó khăn, nhưng giữ trong nhà là điều khó khăn hơn. … Đọc tiếp “Biết mà không nói có bất nhân – Nói mà không nói hết có bất nghĩa?”

Yêu Ðạo mình và mến Ðạo người!

1. Anh và chị quen nhau, cùng ra trường sĩ quan quân y Hải Quân Hoa Kỳ, tham chiến tại Iraq. Ngày về chuẩn bị lễ cưới, gia đình chị từ Úc bay sang. Duyên cớ vì, anh nhất quyết giữ Ðạo mình, không theo đạo Hồi. Gia đình chị buồn lòng, đòi bãi hôn. Nhưng cách gì cũng không buồn bằng đôi trẻ! Từ đó anh sống … Đọc tiếp Yêu Ðạo mình và mến Ðạo người!

Món quà ý nghĩa trong Mùa Phép Giải Oan

Hôm post bài lên Facebook xong, vô ý xóa mất. Hôm sau đành post lại, rồi chờ mãi từng tiếng vọng. Mỗi buổi tối từ văn phòng lái xe về nhà, phố xá ngập ánh điện mừng ngày lễ lớn trong năm, mà lòng thì vẫn thấy cheo leo. Sáng 25 rủ Dũng đi thăm mộ vợ chồng Thanh – Ngọc, những mẩu tàn thuốc ai đốt để lại, … Đọc tiếp Món quà ý nghĩa trong Mùa Phép Giải Oan

Có phải mùa của Hy Vọng, đang tới?

Hình: Bé Hoàng Long 1. Tầm giờ này lại nhớ vợ chồng Thanh và Ngọc, tròn một năm ngày hai bạn đường đột tìm đến cái chết để mong giữ đời bên nhau, giữa lúc tuyệt vọng! 2. Hôm trước Thái Hoàng nhắn mình lúc nửa khuya, bảo ráng chờ thêm một giờ đồng hồ nữa. Tờ báo chuẩn bị mang đi in, nhưng anh em quyết định chờ … Đọc tiếp Có phải mùa của Hy Vọng, đang tới?

“Ðòi” chứ mắc gì phải “kiện”?

Anh Ðỗ Trung Quân viết một status trên tường facebook, ta thán! Chị Hồng chờ đợi sang ngày thứ chín, vẫn không thấy động tĩnh gì. Nhưng nếu không phải là chín ngày, thì có thật là ba năm như anh Lập nói!? Thật ra chín ngày hoặc ba năm chưa phải là nỗi lo, nhưng lo vì hệ thống hành pháp của nhà nước … Đọc tiếp “Ðòi” chứ mắc gì phải “kiện”?

Dám “can tội” và “nhận tội”, hỏi lòng còn mấy ai!?

Còn bốn ngày nữa Bọ về, giả dụ, theo tin đồn. Người ta đưa tin Bọ “nhận tội” và, “xin được khoan hồng.” Tôi không biết là Bọ có sợ bản án chưa phán xét của chế độ độc tài hay không? Nhưng chắc chắn còn có một thứ án chung thân khác nữa, dễ khiến mình chết ức một đời: Dư luận. Năm ngày … Đọc tiếp Dám “can tội” và “nhận tội”, hỏi lòng còn mấy ai!?

Sách luật “Công Lý”: Bi kịch, cười sao nỗi!?

Đến lúc này thì việc có vẻ sáng tỏ. Người ta truy ra nguồn gốc của tấm hình diễn viên hài kịch Công Lý được mang in trên bìa sách luật. Đầu tiên đây chỉ là sản phẩm chế tác photoshop của một thanh niên 23 tuổi ở Hà Nội, tạm viết tắt tên là NVL, đăng trên trang Vietdesigner.net cách đây hai năm. Nhưng theo NVL … Đọc tiếp Sách luật “Công Lý”: Bi kịch, cười sao nỗi!?

“Thiền sư Nhất Hạnh viên tịch,” công án “Truyền Thông Chánh Niệm”

1. Email thứ hai của bác Ðỗ Quý Toàn, tức nhà bình luận Ngô Nhân Dụng gởi cho tôi chiều hôm qua, báo tin Sư Ông đã hồi tỉnh. Cuối thư, bác còn dặn “Xin dè dặt không loan báo tin nào cả.” Chắc ít ai biết nhà thơ Ðỗ Quý Toàn, tức nhà bình luận Ngô Nhân Dụng còn có một bút hiệu khác … Đọc tiếp “Thiền sư Nhất Hạnh viên tịch,” công án “Truyền Thông Chánh Niệm”

Cái miếu ở Bataan: Linh quyền người chết và nhân quyền người sống

1. Hồi ở trại Sungei Pesi, Malaysia, sau giờ giới nghiêm, các lán trại của thuyền nhân tỵ nạn buộc phải tắt hết đèn, nên tôi hay trốn lên chùa Bồ Đề Lan Nhã Tự, nằm dưới bàn vong, đọc sách. Hồi đó không biết sợ, bởi quan niệm từ khi còn nhỏ Ngoại dạy, “ma chính là mình.” Bàn vong trong chùa là nơi … Đọc tiếp Cái miếu ở Bataan: Linh quyền người chết và nhân quyền người sống

Từ “giải phóng thành đô, 1954” đến “giải phóng, 1975”

Với Bạch Xuân Phẻ, Phú Xuân và chị Trịnh Thanh Thủy Sacramento, CA, tháng 9, 2014 1. Hôm lên San Jose tiễn Anh Nguyễn Xuân Hoàng xong, ngày sau Bạch Xuân Phẻ đưa tôi và chị Trịnh Thanh Thủy xuống Scramento Downtown thăm đài tưởng niệm cựu quân nhân Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam. Khác với nhiều nơi, tượng đài còn ghi khắc hình ảnh … Đọc tiếp Từ “giải phóng thành đô, 1954” đến “giải phóng, 1975”

Tuổi trẻ như kim cương*

Có cái chết ươm mầm sự sống, có đau thương thắp lửa mặt trời – Vũ Hoàng Chương Mấy ngày rồi, mặc dù nhiều người cho rằng khó có một “Thiên An Môn” tái diễn ở Hồng Kông. Mà cũng chẳng ai mong tình huống bi đát như vậy lại xảy ra một lần nữa trong thế giới loài người, dẫu xét từ góc độ của những người đấu … Đọc tiếp Tuổi trẻ như kim cương*

Ý chí Ðảng là một chuyện. Quần chúng thì sao?

Chung quanh sự kiện nhà sư Thích Thanh Cường (VN) 1. Ðịnh xếp lại bài viết này, viết dở dang hồi tuần trước, khi cuộc xuống đường bảo vệ nền dân chủ của hàng nghìn thanh niên sinh viên Hồng Kông bùng phát và ngày càng nóng sốt, khiến cho tất cả mọi người chú ý vào đó. Dù vậy, sự kiện “sư thầy đập hộp … Đọc tiếp Ý chí Ðảng là một chuyện. Quần chúng thì sao?